Chương 5: (Vô Đề)

Tiếng người ồn ào trong chợ đêm, vậy mà lời tỏ tình này vẫn có thể truyền đến tận tai Điền Miêu Miêu, là bởi vì đối phương đang cầm theo chiếc loa để hét.  

Điền Miêu Miêu thấy nó vô cùng ngoạn mục, lần trước cô cũng đã chứng kiến cảnh tượng này, nhưng là ở dưới lầu ký túc xá nữ.

Tiếng người náo nhiệt tại chợ đêm đã lắng xuống vì động tĩnh này, tất cả người gần quầy cơm chiên của Lăng Sấm đều nhìn về phía cô gái kia. Đối phương còn rất trẻ, trông có vẻ đang là sinh viên đại học, một tay cô ta cầm chiếc loa, tay còn lại ôm bó hoa, gương mặt ửng đỏ đứng trước quầy cơm của Lăng Sấm. Bên cạnh còn có một cô gái khác cầm điện thoại quay video giúp cô ta, hình như là bạn học.  

Dưới cái nhìn của mọi người, một lần nữa, cô gái hét vào loa với Lăng Sấm: "Ông chủ Lăng, em thích anh! Anh có thể làm bạn trai của em được không!"

Điền Miêu Miêu bắt đầu thấy khâm phục cô ta, thật đúng là tố chất tâm lý mạnh mẽ mới dám đứng giữa chợ đêm tỏ tình.

Sau khi cô gái hét lên, thì ánh mắt của đám đông lại đồn lên người Lăng Sấm, dường như đều đang tò mò xem anh sẽ phản ứng ra sao. Động tác chiên cơm của Lăng Sấm không hề dừng, đồng thời đáp lại một câu: "Không thể, đây là nơi công cộng, mong cô đừng gây ảnh hưởng tới người khác." 

Anh từ chối vô cùng dứt khoát, nhưng cô gái vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục cầm loa hét lên với anh: "Tại sao? Chẳng phải anh chưa có bạn gái sao? Không thể cân nhắc tới em à!"

"Đúng thế, cân nhắc tới cô ấy thử đi mà!" Cô gái đi cùng cũng đứng bên cạnh giúp đỡ.

Lăng Sấm đưa cơm đã chiên xong cho khách hàng phía trước, rồi ngước mắt nhìn về phía họ: "Tôi nói lại lần nữa, đây là nơi công cộng, nếu các cô còn làm ồn nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đó."  

Điền Miêu Miêu: "…"  

Không hổ là anh mà, ông chủ Lăng.

Ba từ "báo cảnh sát" dường như đã có sự uy hiếp nhất định với hai cô gái, tuy nhiên sau khi đối diện với ánh mắt của Lăng Sấm, thì tim cô ta lại càng đập nhanh hơn. Vừa rồi, khi bao nhiêu người nhìn mình, cô ta đều không cảm thấy gì, mà Lăng Sấm mới liếc một cái, đã khiến cô ta có chút không chịu được.

Cô ta hít một hơi thật sâu, rồi ôm bó hoa trong tay đi về phía Lăng Sấm: "Bó hồng này là tặng cho anh."

Lăng Sấm nhìn bó hoa mà cô ta đưa đến, giữa hàng lông mày hiện vẻ thiếu kiên nhẫn, anh đang định lên tiếng, thì có hai viên cảnh sát trẻ mặc đồng phục tiến tới.

"Sao thế, có chuyện gì vậy, đừng tập trung cả ở đây, giải tán, giải tán."  

Vì lượng người ở chợ đêm cổng Bắc tương đối lớn, bình thường đi tuần tra, thì nơi đây sẽ là trọng điểm đi tuần, vừa rồi nhìn thấy phía bên này tập trung nhiều người, nên vội vàng đến kiểm tra, vì sợ có người gây rối. Sau khi giải tán đám đông, hai người họ mới phát hiện không phải có người gây gổ đánh nhau, mà là… Có người đang tỏ tình.

Cô gái vẫn ôm bó hoa đứng đó, nhìn thấy cảnh sát đến thì cảm xúc có chút kích động: "Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi! Tôi chỉ đến đây tỏ tình thôi mà!"

Viên cảnh sát nhìn Lăng Sấm ở đối diện cô ta, rồi lên tiếng: "Chúng tôi đâu có nói sẽ bắt cô, cô muốn tỏ tình phải không, vậy thì tỏ tình đi, ông chủ này rất đẹp trai."  

Cô gái nghe thấy họ nói vậy, dường như lại càng ấm ức hơn, cứ thế bật khóc: "Tôi đã tỏ tình rồi, anh ấy không nhận hoa của tôi, mà còn báo cảnh sát đến bắt tôi nữa, huhuhu!"  

Lăng Sấm: "…"

Cảnh sát thấy cô ta khóc bù lu bù loa, nên chỉ đành trấn an cô ta trước: "Không phải anh ấy báo cảnh sát, mà là đúng lúc chúng tôi đi tuần đến đây." 

"Anh ấy, anh ấy không báo cảnh sát sao?" Cô gái khóc lóc, lại như thể bắt được chút hy vọng: "Vậy có phải anh ấy thích tôi không?"

"Không phải." Lăng Sấm ở một bên lên tiếng: "Tôi còn chẳng biết cô là ai."

Anh nói xong, thì cô gái lại càng khóc dữ hơn, cảnh sát định đưa cô ta ra khỏi chợ đêm trước, nhưng đối phương lại đứng lì tại chỗ không muốn đi: "Tôi thích anh ấy như vậy, tại sao anh ấy lại không hẹn hò với tôi, huhuhu!"

Viên cảnh sát đang kéo cô ta, nói: "Tôi còn thích Trịnh Bảo Châu kìa, mà cũng có thấy cô ấy hẹn hò với tôi đâu."  

"…" Tiếng khóc của cô gái bị ngắt quãng một lúc.

"Trên người cô có mùi rượu, đã uống rượu rồi phải không?" Viên cảnh sát lại hỏi.

Cô gái vừa khóc vừa nói: "Tôi, tôi uống để thêm can đảm, huhuhu."

Viên cảnh sát khóc không được cười cũng chẳng xong, rõ ràng là cô ta đang say rồi. Bọn họ nhìn sang cô gái vẫn đứng quay video bên cạnh, nói với cô ta: "Cô có phải là bạn của cô ta không? Đừng quay nữa, đưa cô ta ra khỏi chợ đêm trước đã, đừng ở đây ảnh hưởng tới mọi người."

"Ồ, ồ…" Cô gái nãy giờ bận quay video cuối cùng cũng cất điện thoại đi, để tiến lên đỡ người giúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!