Ngoại hình và khí chất của Lăng Sấm sinh ra đã mang cảm giác xa cách, khiến người ta không dám dễ dàng tiếp cận, nhưng Điền Miêu Miêu ngày một cảm thấy thực ra Lăng Sấm rất thích cười.
Cô nhìn khóe miệng hơi cong lên của anh, ho khan một tiếng rồi rời mắt: "Á, anh ước từ khi nào thế?"
Lăng Sấm nói: "Trưa nay, khi ăn bánh sinh nhật."
"Ồ." Điền Miêu Miêu chợt hiểu và gật đầu, ăn bánh sinh nhật ước điều ước thực ra là điều rất bình thường: "Tuy nhiên điều ước của anh thành hiện thực có hơi nhanh quá thì phải."
Lăng Sấm cười một tiếng, không đáp lại cô, Điền Miêu Miêu lại hỏi: "Mỗi năm sinh nhật, mẹ anh đều làm bánh gato cho anh sao?"
"Cũng không hẳn, phải xem tâm trạng của bà ấy, có những lúc bà ấy sẽ làm một vài món khác." Lăng Sấm nói với cô: "Chỉ có ba người nhà tôi, ăn cũng chẳng được là bao."
Điền Miêu Miêu ngẩn người, có chút ngạc nhiên: "Nhà anh không mời ai khác đến à?"
Lăng Sấm lắc đầu: "Từ sau khi tôi về nước, thực ra luôn có những tin đồn ra đồn vào, mà ba mẹ tôi lại muốn được yên tĩnh."
Điền Miêu Miêu lại sững sờ một lúc, với kiểu người như Lăng Sấm, thì từ nhỏ đều là "con nhà người ta" trong mắt họ hàng, khó khăn lắm mới vấp ngã một lần, nên không thể không nhanh chóng nắm lấy cơ hội đó để chỉ chỉ trỏ trỏ này kia.
"Trong số những họ hàng thân thích, đều sẽ có người như vậy, anh không cần để ý đến họ đâu." Điền Miêu Miêu nhìn anh, nói: "Bọn họ đang ghen tị với sự xuất sắc của anh."
"Tôi biết."
Trước giờ, Lăng Sấm chưa từng quan tâm những người đó nói gì, đối với anh thì bọn họ hoàn toàn chẳng quan trọng.
"À phải rồi, suýt chút nữa thì quên chụp ảnh.
"Lăng Sấm lấy điện thoại ra, mở máy ảnh hướng về bát mì sinh nhật. Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đã ăn cùng nhau vài bữa cơm, nhưng trước giờ cô chưa từng thấy anh chụp ảnh, vì vậy có chút bất ngờ, lên tiếng:"Trông anh không giống người trước khi ăn sẽ chụp ảnh đăng lên khoảnh khắc nhỉ!"
Lăng Sấm cẩn thận chọn được một góc, rồi chụp lại bát mì sinh nhật mà Điền Miêu Miêu làm cho mình: "Mì sinh nhật đương nhiên phải khác rồi."
"Ồ, cũng đúng, dù sao thì một năm chỉ được ăn có một lần."
Lăng Sấm chụp ảnh xong, đặt điện thoại xuống ngẩng lên nhìn cô: "Cộng thêm âm lịch, thì một năm có thể ăn hai lần."
"Anh cũng khá tham lam đấy chứ!"
Điền Miêu Miêu đang nói thì đồ ăn mà cô gọi đã đến, Điền Đậu Đậu xách đồ ăn vào, bày lên bàn: "Nhờ phúc của anh Sấm, tối nay tụi mình được ăn một bữa ngon lành."
Chúc Tinh đứng bên cạnh giúp bày đồ ăn, nghe thấy cậu ấy nói thì kìm không được phải bật cười: "Bình thường đều là anh nấu cơm, anh nói vậy như đang tự mình chửi mình thì phải."
"Tôi nói là đồ ăn phong phú, không phải hương vị."
Điền Đậu Đậu nhìn những món ăn được đóng hộp, lên tiếng: "Tuy nhiên, trước đây tôi cũng từng ăn đồ của cửa hàng này rồi, hương vị khá ngon, không kém tôi là bao."
Điền Miêu Miêu lười chẳng muốn phỉ báng cậu ấy, cô gắp cho Lăng Sấm một miếng cà tím chiên, nói với anh: "Món cà tím này lần nào tôi cũng gọi, anh nếm thử xem."
"Ừm, nhưng tôi vẫn nên ăn mì trước đã."
Lăng Sấm mỉm cười, cầm đũa lên nếm một miếng mì. Điền Miêu Miêu không kìm được mà hỏi anh: "Hương vị thế nào, nếu thấy nhạt có thể thêm chút gia vị."
Lăng Sấm đáp: "Không cần, ngon lắm."
Điền Miêu Miêu cảm thấy nhẹ nhõm, cô còn chưa lên tiếng thì Điền Đậu Đậu đã nói: "Vậy thì anh phải ăn hết đó nhé."
"Ừm." Lăng Sấm chậm rãi đáp lại, không những ăn hết mì, mà anh còn húp sạch cả canh.
Mấy người ăn cơm tối xong, cũng gần đến giờ mở quầy hàng, Lăng Sấm giúp Điền Miêu Miêu chuyển hết đồ cần dùng bán hàng lên xe đồ ăn, rồi lái xe cùng họ ra khỏi khu nhà.
Anh không đến chợ đêm cổng Bắc mà đi thẳng về nhà, sau khi đỗ xe trong gara, Lăng Sấm xuống xe nhân tiện lấy điện thoại ra nhìn. Điền Miêu Miêu cũng gửi cho anh một bao lì xì 188.88 tệ, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!