Chương 45: (Vô Đề)

Khi Điền Miêu Miêu quay lại thì Lăng Sấm đã dựa trên sofa ngủ mất rồi, cô đi đến bên cạnh anh nhìn xem sao, rồi hỏi Chu Khải Tinh kế bên: "Anh ấy không sao chứ?"

Chu Khải Tinh đáp: "Có lẽ là hơi mệt, lại uống rượu lúc bụng rỗng, ngủ một lúc chắc là ổn thôi."

"Ừm.

"Điền Miêu Miêu gật đầu, không nói thêm gì nữa, hôm nay Lăng Sấm cũng đến nhà trai từ sáng sớm, đón dâu cũng vật lộn mất cả buổi. Lăng Sấm ngủ khoảng nửa tiếng thì tự tỉnh, Điền Miêu Miêu thấy anh mở mắt hèn hỏi:"Đã tỉnh chưa, cảm thấy thế nào?"

"Ừm, khỏe hơn khi nãy nhiều rồi."

Lăng Sấm xoa xoa mái tóc mình, rồi đứng dậy rót nước lọc: "Lúc tôi ngủ Chu Nhất Minh đang hát, dậy rồi mà vẫn là cậu ta hát."

Giọng hát đang đắm say của Chu Nhất Minh bỗng dừng, rồi lại tiếp tục. Chu Khải Tinh cầm điện thoại gửi một tin nhắn rồi nói với nhóm Điền Miêu Miêu: "Cháu trai, cháu gái của tôi cũng muốn qua đây hát, mấy người nếu muốn hát thì tranh thủ đi, đợi lát nữa tụi nó đến là giành không được micro nữa đâu."

Lăng Sấm không hứng thú, nhưng trước đó Điền Miêu Miêu hát rất vui vẻ, bèn cằn nhằn Chu Khải Tinh một câu: "Cậu không đặt thêm được một phòng nữa hả?"

"Khi nãy tôi cũng đâu biết có nhiều người muốn đến thế, nên chỉ đặt một phòng lớn, bây giờ thì hết phòng rồi." Thông thường trong đám cưới, mọi người dự tiệc xong là rời đi, mà ở lại uống trà, hát hò về cơ bản là người nhà hoặc bạn bè thân thiết: "Hay là tôi và Phạm Hinh Dư đến phòng trà chơi mạt chược, nhường lại chỗ này cho mấy người nhé."

Uống trà, chơi mạt chược ở phòng trà toàn là người lớn của hai bên gia đình, Phạm Hinh Dư có chút không muốn đi: "Em không muốn giao lưu với người lớn nữa đâu, hay là một mình anh qua đó đi, em ở lại đây với mọi người."

Chu Khải Tinh biết rằng cô ấy không thích những dịp như vậy, bèn chuyển ý sang Chu Nhất Minh: "Lát nữa Nhất Minh cùng anh qua đó, nhường lại chỗ này cho mọi người."

Chu Nhất Minh: "…

"Anh ta cũng không muốn giao lưu với người lớn mà. Điện thoại của Chu Khải Tinh lại rung lên một hồi, anh ta đọc xong liền liếc nhìn về phía Lăng Sấm, rồi đi tới ngồi bên cạnh anh, quan tâm hỏi một câu:"Cậu không hát một bài sao?"

Lăng Sấm cầm cốc thủy tinh trong tay, ngửa đầu uống một ngụm: "Có gì cứ nói, dáng vẻ này của cậu khiến người ta không quen chút nào."

"…" Chu Khải Tinh cười nhạt hai tiếng, và nói với anh: "Thì là Đinh Dao đó, không hiểu cô ta nghe được tin hôm nay tôi kết hôn từ đâu, còn biết cậu là phù rể, nên muốn nhờ tôi giúp cô ta khuyên nhủ cậu."

Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn anh ta, lên tiếng: "Khuyên tôi cái gì?"

"Là chuyện công việc đó." Chu Khải Tinh nói: "Tôi cũng đã xem qua công ty của cô ta rồi, quả thực là không tồi, cậu cũng đâu có thể bán cơm chiên ở chợ đêm cổng Bắc mãi được."

Lăng Sấm khẽ cong môi, ngước đôi mắt đen láy: "Cũng không phải là không thể, nói không chừng còn mở chi nhánh trên toàn quốc kìa."

Chu Khải Tinh: "…"

Cái khác chưa tính, nhưng nếu là lời của Lăng Sấm nói thì có khả năng sẽ được thật đó.

"Việc của tôi, tôi tự rõ, còn cậu…" Lăng Sấm chế giễu liếc nhìn anh ta vài cái: "Cậu lén lút thêm Wechat của hoa khôi khoa chúng ta, Phạm Hinh Dư có biết không?"

"Tôi lén lút thêm chỗ nào, tôi làm là vì cậu mà.

"Chu Khải Tinh biết mà, anh ta không nên nhận lời giúp đỡ Đinh Dao việc này mới đúng. Hai người đang nói chuyện, thì cửa phòng bao bị người khác mở ra, sau khi các cháu của Chu Khải Tinh đến, trong phòng nhất thời cũng trở nên ồn ào hơn rất nhiều. Chu Nhất Minh đưa micro cho bọn họ, còn mình thì đến phòng trà cùng Chu Khải Tinh. Buổi tối vẫn còn một bữa cơm ở khách sạn, không có nhiều người tham dự, nhưng đồ ăn vẫn rất ngon. Ăn xong bữa tối, cũng chẳng có tiết phục"phá" động phòng, Lăng Sấm đặt một chiếc xe, định ra về cùng Điền Miêu Miêu.

"Do hôm nay cả nhóm cùng ngồi xe cưới, nên tôi không lái xe tới." Lăng Sấm gọi xe xong, thì đứng cạnh Điền Miêu Miêu nói: "Tôi bảo lái xe đưa em về trước."

"Được." Điền Miêu Miêu xách quà kỷ niệm Phạm Hinh Dư tặng cho cô trong tay, mà Lăng Sấm cũng đang xách chiếc túi giấy cùng kiểu. Điền Miêu Miêu cúi đầu nhìn, có chút tò mò, hỏi anh: "Quà kỷ niệm của phù dâu và phù rể có giống nhau không?"

"Chắc là giống nhau, tôi vẫn chưa mở ra xem."

Lăng Sấm vừa nói vừa cúi đầu nhìn: "Trong túi của em là gì thế?"

"Một bộ sản phẩm chăm sóc da, của phù rể cũng là bộ chăm sóc da sao?"

"…" Lăng Sấm không ngờ tới bọn họ lại tặng đồ chăm sóc da, bèn lấy chiếc hộp trong túi, mở ra liếc nhìn qua: "Đúng là sản phẩm chăm sóc da thật."

"Nhưng của anh là dành cho đàn ông, còn của tôi là dành cho phụ nữ, nhiều món hơn anh." Điền Miêu Miêu ngó qua nhìn, và nói với Lăng Sấm: "Mùi hương cũng chia riêng của nam và của nữ đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!