Chương 7: Tôi Hư!

Phải, tôi hư!

Là loại con gái hư đốn và xấu xí, hay mang trong mình những thói hư bất chợt cùng bao buổi tiệc tùng thâu đêm!

Chà, tôi không phủ nhận, ban đêm mới chính là thế giới của mình.

Mười giờ rưỡi.

Chiếc xe màu đồng đô sang trọng đã đừng trước cửa nhà và hai cô bạn thân của tôi chắc chắn có một người là tay lái.

Kiểm tra lại mình trong gương, tôi mỉm cười.

Tuyệt!

Mắt màu đỏ nhờ cặp kính áp tròng đắt giá, mái tóc đen nhung hơi xù đúng chất ma đi cùng đôi môi đỏ đậm nổi bật, cái đầm bó sát màu đen, boot da báo, túi xách da cá sấu, và, chà, xem đi, một combo quá đỉnh cho cô nàng hư

- đúng

- điệu.

Xuống nhà, Ngọc Trân thân mến đã diện một bộ đầm đinh tán siêu quyến rũ ra trò, còn Tuyết An lại vùi mình vào những bộ cánh không

- khác

- hai

- mảnh

- là

- bao!

Yap! Đừng tò mò, chúng tôi thích như thế đấy!

"Em mới này moi từ đâu ra vậy?"

"Tao cá với thằng Tùng, rằng con Trát Men sẽ từ chối nó!"

- Tuyết An cười tươi rói-" và mày à, con nhỏ kiêu kinh khủng, làm như mình là nữ hoàng vậy!"

"Vậy, diễn biến thế nào?"

"Phũ nhá! 'Cút đi rác rưởi!' Ô hô hô! Cô nàng có những câu làm tao buồn ói!"

"Và vạn lần trong lòng.."

-tôi chui vào xe-"Tao muốn biến ba ả thiên thần gớm chó nào đó thành cái bô nhỏ nhắn xinh đẹp!"

"A ha ha! Bây giờ hả? Có lẽ tao sẽ có chút cảm tình với ba nàng tiên ấy nếu mọi thứ như mày nói!"

- Ngọc Trân cười khẩy.

Còn tôi, càng khinh cô nàng nào đó!

'Cút đi rác rưởi' ư? Cô ta là ai?

Thôi nào cô gái, nói đi nói lại, cô chỉ là một đứa vô

- giáo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!