Chương 37: Tôi An Lành.

Màu trắng, trong lành và thuần khiết.

Tôi cảm nhận cái đầu đau như búa bổ, từng sợi dây thẩn kinh căng ra báo hiệu sự ê ẩm tột độ nơi bả vai và hai chân, cố ngọ nguậy, tôi hít một hơi mùi thuốc sát trùng nồng đậm như món sốt sệt mẹ hay làm.

"Tỉnh rồi sao?"

- giọng gã vang lên đều đều.

"Anh không còn câu gì lãng mạn hoen một chút à?"

- tôi cau mi-" Em nghĩ mình vừa bị thương đấy!!!"

"Bị thương thì không!"

- gã nhẹ đỡ tôi dậy-" Chỉ là, em ngất đi do căng thẳng thần kinh và hoạt động mạnh! Có lẽ việc chạy đã khiến em tốn khá nhiều sức!"

"Em khát!"

"Nước đây! Đợi tí, anh sẽ gọi bác sĩ!"

"Này....."

Gã đi ra bỏ lại bóng lưng cao ngất, tôi xoa xoa mi tâm. Cuối cùng chuyện gì vậy?

Sau một hồi bị tra tra khám khám, tôi ngồi nhàn trên giường trắng. nhìn hắn vật lộn với mớ quýt trên bàn, móng tay ngắn cũn dùng thật lắm sức cho việc nhỏ nhặt như thế đấy!

"Đưa đây!"

- tôi cau mày giựt lấy trái quýt thứ tư trên tay gã đồ sát. Ba trái ban nãy đã nát be bét nhão nhoẹt lại chèm bẹp như phân lợn í.

"Mấy trái cam này căn bản quá khó lột...."

"Anh thừa nhận mình vụng trong vài việc là chết à?"

- tôi xỉa xói, bóc ra một mũi sạch tươm-" Xem! Chỉ có chừng đó!"

"Để anh! Chắc chắn quả cam này là cam đực! Chính nó! Em xem đây là cúc hoa.... ưm!"

"Điên à?"

- tôi phá ra cười, nhét vào mồm gã vài múi mới lột, tranh thủ giựt lại trái cam, tiếp tục công việc còn dang dở-" À, Trát Men với mấy người kia sao rồi?"

"Đã bắt lại hết! Nhưng tên bang chủ bang Đen lại trốn thoát!"

"Còn vụ nổ?"

"Là đồng bọn của hắn! Điều đó nằm ngoài dự kiến của anh... một sai lầm lớn!"

"Tổn thất nặng lắm sao?"

"Không hẳn! Tội phạm quốc tế, tổn thất như vậy có thể gọi là tốt!"

"Anh...."

"Hửm?"

- gã nhướn mày-" Sao vậy?"

"Em sẽ không hỏi anh là ai, cũng như tò mò hoàn toàn về anh.... em chỉ muốn nói"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!