Là hắn!
Chỉ thấy sau lời mời của cô nàng Trát Men, một người đàn ông nom chừng phúc hậu bước ra với nụ cười như bác nông dân thân thiện, bộ trang phục trên người vừa đơn giản lại mười phần dễ gần hòa ái.
Ông nhìn chúng tôi, một lượt. Giọng nói trầm ấm đến rõ ràng nhưng cũng lạnh tanh đến tận xương tủy.
"Thích quà của tao chứ?"
"Con mẹ nó! Tao biết ngay mà!!"
Kinya xúc động muốn sấn tới và gã nhanh nhẹn chộp cậu lại, còn tôi, tôi bận nhìn ông ta.
Cao, thâm và khó lường!
Đại ca chân chính của bang 'Diệt'
Chính là người đàn ông đó, kẻ mà lần đầu xuất hiện thôi đã làm tôi hoang mang lo sợ. Tôi bây giờ ư? Cảm thấy mình là con cá nằm gọn trên thớt êm và tên giỏi ngụy trang kia cùng mấy đứa tôi chả ưa sẽ hăm hăm định giá, giết cá, rồi ăn trọn xương thịt.
Bây giờ, nên làm gì đây?
"Mày nghĩ mày uy hiếp, qua mặt được tao? Lầm rồi! Tao luôn kiểm soát tốt!"
- ông ta hất cằm đầy ngạo nghễ-" Tai đã nghĩ từ đầu, mày rõ ràng có âm mưu! Thật ra tao không ngại cho đàn em phục dịch mày vài điều.... nhưng mà..."
Người đàn ông đó nheo mắt, nhìn gã một chập mới bắt đầu tiếp tục cất tiếng.
"Mày, đã biết quá nhiều!"
Gã vẫn một mực không nói, ánh mắt sáng như sao trời và quắc lên như loài dã thú đang nghiền ngẫm con bê béo ngậy nhai cỏ có thế tùy tiện ăn bất cứ lúc nào.
"Cho nên, ông muốn khử tôi?"
"Ha ha! Chả phải quá rõ ràng rồi sao???"
- ông ta cười phá lên-" Nhưng tao tò mò đấy.... mày làm vậy vì cái gì? Hay là...."
Đôi mắt ấy chiếu vào tôi.
Đôi mắt ấy rất lạ, vốn dĩ hiền từ lại đông đặc như băng tảng, trông như ấm áp nhưng thực ra rất dữ dội âm u, xem chừng là đại dương bình thản nhưng ẩn sau là sóng cuộn thác gầm.
Rất âm lãnh, rất tâm cơ và... rất đáng sợ.
Tôi khẽ lùi, cảm nhận áp lực kinh hoàng từ ánh mắt như dao găm búa lớn. Ông ta như kẻ đi săn già dặn còn tôi chẳng khác nào con mồi non mới chạy nhảy chưa xa.
Như biết được điều đó, gã tiến lại, nhẹ nhàng phủ một tầng chai sần lên tay tôi, những vệt chai ấm áp đó hệt như những mút đệm cứng cáp, bao phủ an ổn tôi qua ngày.
"Em tin anh chứ?"
- gã rầm rì vào tai tôi-" từ bây giờ, phải luôn ở phía sau anh!"
Và tầm mắt của tôi, bị che bởi đôi vai rộng ấy.
Gã nhìn lên, tôi có thể thấy nét châm chọc của lũ đang đứng phía trên kia và cả sự coi nhẹ, tựa như người đi câu đã gút lên mồi câu và con mồi đã được định cho số phận.
"Thừa nhận đi, thế thân vĩ đại! Mày thua rồi!... thật ra tao muốn giữ mày lâu hơn nhưng mà...."
"Nhưng ông sợ, tôi sẽ đánh ngã ông?"
- giọng gã châm chọc-" Hay sợ cái quái gì nhỉ? A! Là sợ sóng sau xô sóng trước?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!