Chương 32: Tôi Đánh.

Bóng đêm bủa vây vạn vật.

Tôi nghe những tiếng rầm rì nho nhỏ và hứng chịu cơn đau buốt đang nổi lên ở trong đầu. Cả cơ thể như rời rạc mất sức và hình như buồng phổi này cũng chẳng hít thông được bao nhiêu nữa.

"Ào!"

Rất lạnh!

Trong cơn mơ màng vô thức, một thứ lạnh lẽo bao vây lấy tôi làm bản thân choàng tỉnh. Tôi mở vội đôi mắt kèm nhèm ra và xông thẳng vào cánh mũi là mùi ẩm mốc tệ hại.

Jasmenya!

Cô nàng Trát Men thân mến đang đứng trước mặt tôi với nụ cười ngạo nghễ phát bực. Khinh khỉnh nhìn tôi bị ghìm chặt hai tay ra phía sau bằng sợi dây thừng tôi nợ.

"Tỉnh?"

"Không thấy sao còn hỏi? Con hâm dở!"

Tôi hầm hừ coi thường.

"Gan lớn thật, dám ăn nói với tôi bằng giọng điệu đó cơ đấy!"

- cô ả Jasmenya cười cười, hai tay sờ bên hông lấy ra một cây súng đen khịt màu đêm.

Ừm, thật ra tôi chẳng rành lắm về súng ống nhưng có lẽ đây là một cây súng lục còn mới cóng í chứ!

Cô nàng dí súng vào đầu tôi, ngay trên mi tâm và thật lạ làm sao rằng tôi chẳng sợ gì cả!

"Có tin không tôi sẽ giết cô?"

"Giết? Trát Men, cô chả tử tế vậy đâu! Tôi cá là trong đầu cô đang chạy theo một dòng nơ ron khác người nào đó!"

"Láo lếu thật!"

Cô ả mỉm cười thu súng vào hầu bao, bấm tay tanh tách ra hiệu cho vài tên áo đen khịt kề bên.

" Giải quyết cho tốt! Tao muốn nó sống không bằng chết!"

"Làm mày thất vọng rồi!"

- tôi cười mỉa mai.

"Vậy á? Ồ, vậy mày cứ chóng mắt lên mà xem... cá là hai cô bạn của mày cũng đang 'vui chơi' gần đây đấy!"

"Ngọc Trân, Tuyết An...."

Nhận ra tôi đang hốt hoảng, ả cười tươi hơn bao giờ hết.

Nụ cười của ác quỷ.

"Sẽ nhanh thôi! Có lẽ bây giờ chúng ban bận hầu hạ vài tên lính của tao đấy!"

"Jasmenya.. mày không phải là con người!"

- tôi gầm lên-" Mau thả bạn tao ra! Mẹ khiếp, tao mà thoát được...."

"Thì sao? Hả? Yên tâm đi.... trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!"

- cô nàng liếm cánh môi đỏ máu-" Tôi còn chưa muốn kịch hạ màn đâu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!