Chương 31: Tôi Vô Thức.

Toan tính thiệt hơn, đó là một đặc điểm của con người.

Tôi nhớ có ai đó đã từng hỏi mình rằng, có phải chỉ người xấu mới toan tính cáu bẩn hay không mà tôi đã trả lời bằng một câu hỏi:

Người bạn nói đến xinh đẹp chứ?

Nếu xinh đẹp thì đó là khôn lanh mưu mẹo, còn nếu xấu xí, thì đó là gian trá bất lương.

Thời đại của đôi mắt, thức ăn nhanh và sự xa hoa!

___________...___..____._____

Tôi nhấp một ngụm capuchino ngon lành sánh quyện, đối diện với hai cô bạn của mình trong một quán cafe có nhạc êm diệu. Ngọc Trân nhìn tôi với đôi mắt thích thú như trẻ được vui chơi còn Tuyết An, cô bạn tâm lý vĩ đại của tôi, lại híp mắt hồ nghi.

"Cuối cùng cậu muốn làm gì?"

- cô nàng đánh tiếng-" Làm ba cái trò đó đâu phải tác phong của cậu?"

"Trời! Còn phải hỏi? Dĩ nhiên là ba cô nàng kia õng à õng ẹo quá ưa là ngứa mắt! Tớ sẽ giúp! Ha ha ha!"

- Ngọc Trân cười lớn, cô bạn tôi luôn bộp chộp như vậy đấy.

"Chỉ là một trò chơi thôi!"

"Nhìn tớ!"

- Tuyết An nhíu mày, giọng nghiêm lại-" Nghe đây, chúng ta là bạn thân và một trong số ít lý do tạo thành điều đó là nhờ vào việc ta hiểu nhau và thật thà với nhau! Cho nên, tớ yêu cầu cậu nghiêm túc và thẳn thắn... bây giờ, nói tớ nghe.... có chuyện gì?"

"Thật ra là..." ôi tôi biết mà, chả khi nào tôi qua mặt được cô bạn siêu tâm lý này của mình-" Nhưng, sẽ nguy hiểm...."

"Nếu an toàn, cậu đã chẳng giấu! Đã đến lúc cậu thật thà rồi!"

Tôi thở dài, bất đắc dĩ kể cho hai cô bạn nghe vài việc và....

Ngay lúc này đây!

Khi tôi đang an vị trên ban công mát rượi cùng tên Phong nào đó thì hai cô bạn tôi đang vui vẻ tán đổ hai anh chàng đáng mến nào đó mà thật ra, chúng tôi đã ngán đến tận cổ họng rồi!

Con người chính là như vậy! Dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có những phút giây yếu lòng và hèn nhát và tôi thật hân hạnh khi được 'diện kiến' thần thái này ở chàng trai tôi từng cảm mến.

Ngày hôm đó, buổi chiều nhạt như cây kẹo bông gòn mịn xốp với những cụm mây là hằng sa số các sợi đường đang nặng nề lơ lửng. Tôi ngồi bên cạnh Phong, nhìn trời. Một phần nào đó trong tôi lại nhớ đến gã

- tên ngu ngốc tự dấn thân vào một trận chiến thấm đẫm mệt nhòa , xa hoa và phù phiếm.

"Vietkye....?"

"Sao?"

Tôi nhoài người ra sau nhìn Phong, từ phía này cậu chàng trông quả thật rất đẹp trai dù rằng, ừ, bây giờ tôi chả quan tâm đến nó nữa.

"Cô yêu tôi chứ?"

"Có... em yêu anh! Mỗi giây mỗi phút đều là yêu!"

"Vậy tại sao?" Lại buông tay

"Vì anh.. chỉ biết làm tim em đâu mà thôi!"

Anh, em hoàn toàn buông tay rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!