Hôn....
Vị nhạt nhòa mà tâm lịm ngọt.
Hôn...
Đôi mắt mở to và gò má ửng hồng...
Nếu bạn, cô gái, yêu một chàng trai nào đó và thật dễ dàng để anh ta hôn bạn.
Vài người đã từng nói như thế...
Hôn sao?
Khi môi tôi chạm vào thứ non mềm nhẵn nhụi ấy, tầng râu cụt lởm chởm của anh chạm vào tôi!
Không như ngôn tình, không như tiểu thuyết, chỉ như.... anh!
Anh... ôi, nghĩ gì thế này? Sao lại gọi gã bằng anh rồi?
"Sao?"
- gã cười nhìn tôi sau một hồi hôn say-" em sẽ thách nữa chứ?"
Tôi nghĩ nghĩ, cười đùa.
"Em thách nữa, hôn tiếp nhé, anh!"
Hôn, lại tiếp tục hôn.
Cứ như không thấy chán!
Ồ, thì ra, hôn là như vậy!
______.._.._____..___..______
Tôi thẫn thờ nhìn phía xa mông lung, ờ, tôi đoán lúc này mặt mình trông ngu lắm. Nhưng ai quan tâm chứ? Tôi có nhiều thứ để nghĩ ngợi hơn bây giờ. Dư vị nụ hôn ấy còn đang ẩn ẩn đâu đây nơi môi tôi và mùi sữa tắm của anh vẫn còn vấn vương bồi hồi...
Anh? Sao tôi lại gọi gã bằng anh rồi? Đáng chết! Quỷ tha ma bắt tôi đi, chỉ là một cái hôn thôi mà và đâu phải là cái gì to tát? tôi đang miên man cái quái gì thế này?
"Hey! Hôm nay lại đề cao phong trào đa sầu đa cảm à?"
- Ngọc Trân nhanh nhẩu tiến lại, cô nàng đang vận một cái váy màu chàm pha tím nom chừng đắt giá.
Tôi tinh tế đánh giá một chút! Ôi thôi nào, cái đầm hợp với cô nàng quá đó chứ? Nhưng vấn đề là bạn tôi chịu mua, à không, chú ý đến nó sao? Ôi, Ngọc Trân đáng quý của tôi là một nữ hoàng ưa chơi nổi, ý tôi là, màu mè ấy!
"Cậu khua đâu ra bộ đầm này vậy?"
- tôi vờ hốt hoảng, ờm, mũi tôi ngửi thấy mùi có chuyện vui đâu đây!
"Tởm quá đúng không?"
- cô bạn bĩu môi-" đúng là gian thương mà, đáng chết! Vậy mà cứ cam đoan rằng sẽ đẹp lắm!"
"Anh chàng chủ ở Fashion_Frox kết cô nàng rồi!"
- Tuyết An đứng gần lên tiếng-" ôi, trách cứ mà giọng thẹn thùng như thế... Ngọc Trân, cưng yêu rồi!"
"Oa! Quá tuyệt luôn chứ! Cậu quên được tên Thiên hố xí kia rồi à? Phải ăn mừng cái nào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!