Cô có thể kết luận nhanh như thế sao?
Không, không thể!
Đây không phải là đang thừa nhận bản thân chỉ là một công cụ hình người hay sao?
Tiền Vưu Vưu: "???"
Trừng Trừng nhận lấy áo tắm Tiền Vưu Vưu chuẩn bị cho mình, Chu Hòa nhất định sẽ cực kỳ ngoan ngoãn.
"Ngại quá." Lúc này bỗng có một người đàn ông cầm di động đi ra ngoài không cẩn thận mà đụng phải hai người. "Không sao đâu." Trừng Trừng thuận miệng đáp lại, tiếp tục bước nhanh vào bên trong một phen kéo cô ấy về.
"Trừng Trừng!" Tiền Vưu Vưu hai mắt phát sáng, "Cái người vừa rồi thật là đẹp mắt!"
Trừng Trừng quay đầu lại nhìn, dáng người đàn ông cao lớn, toàn thân lộ ra hơi thở tinh anh, lại nghe được âm thanh hoang mang của Tiền Vưu Vưu bên cạnh, "Có điều người này hình như chưa nhìn thấy bao giờ."
"Chủ mới sao?"Trừng Trừng kéo cô ấy tiếp tục đi, "Không phải mới nghe nói bên này bị bán đi với giá thấp hay sao."
"Cái gì mà giá thấp, căn bản là bồi thường. Cái chủ nhân của Club này đáng lẽ không phải là cái thiếu gia nhà họ Từ kia sao? Thời gian trước bị thiếu hụt quá nhiều, không bù được lỗ nên chỉ có thể đem nơi này sang tên cho bên kia." Tiền Vưu Vưu lắc đầu, nhà họ Từ thủ đoạn làm ăn quá bẩn thỉu, cũng không biết có sợ báo ứng hay không.
Nhà họ Từ.
Trừng Trừng sửng sốt, trong trí nhớ có một thiếu niên tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đáng tiếc trời ghen tị người đẹp, ở thời gian tốt nhất mà sụp đổ, cũng không biết có còn sống hay không.
Nghe nói hình như không còn.
Trừng Trừng thu lại suy nghĩ, tiếp tục đi vào bên trong, lúc này, quản ký của club đã vội vàng tập hợp lại chờ đợi người nào đó.
Trừng Trừng đổi xong áo tắm, cầm khăn tắm cuốn lại kỹ càng, tuy rằng có máy sưởi nhưng vẫn có chút lạnh, chờ lúc hai người đi vào liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, Trần Hi đang dán vào người Chu Hòa định làm cái gì đó.
Trần Hi đang chuẩn bị đẩy Chu Hòa xuống nước thì bỗng nhiên ở xung quanh xôn xao một mảnh dường như đang mở to mắt xem kịch hay vậy, chờ hai người công khai xé nhau.
Trần Hi: "….."
Trần Hi nhìn sự ồn ào thế này, không cần nghĩ cũng biết là ai tới.
Cô ta xoay người khiêu khích cười với Trừng Trừng, bộ dạng ta đây đang đội tay động chân với người đàn ông của cô, giống như nói cô thấy thì sao?
Trừng Trừng nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc của Trần Hi, thương hại mà nhìn cô ta, bia đỡ đạn thứ hai nha, còn thảm hơn cả cô, cô tốt xấu gì còn có thể sống đến cuối, người này lãnh cơm hộp nay sau Tạ Văn Văn.
Quá đáng thương.
Trần Hi: "….."
Đầu óc cô bị nước vào sao?
Trần Hi mặc kệ đầu óc cô có bị nước vào hay không, ngay sau đó giả bộ như cả người sắp không ổn chuẩn bị rơi xuống nước.
Trong tình huống bình thường thì khi nhìn thấy mỹ nhân rơi xuống nước thi là đàn ông đều theo bản năng mà kéo một cái, cuối cùng là đều rơi xuống nước, ở trong nước mà ôm lấy nhau.
Nhưng Chu Hòa giống như không hề nhìn thấy, trực tiếp lùi lại hai bước.
Sắc mặt Trần Hi không tốt mà kéo lấy anh ta mượn điểm tự của anh ta để cả người đứng vững sau đó kéo anh ta xuống.
"Ầm." một tiếng, bọt nước văng tung tóe.
Trần Hi làm bộ như quan tâm mà nói một câu với Trừng Trừng: "Ai da, không có chuyện gì đâu, đều là tại tôi."
Trừng Trừng thương hại mà nhìn Trần Hi, sau đó đi qua đó, từ trên cao nhìn xuống Chu Hòa đưa tay vùng vẫy hai phát liền ngoi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!