Lão nhị Từ gia mặt mũi trắng bệch, ông ta không dám nói hàng hóa bọn họ xuất ra nước ngoài đều bị kiểm tra đo lường không đạt tiêu chuẩn, bị yêu cầu trả hành. Tài chính chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
"Bố, thế bây giờ làm sao đây?"
Từ lão tiên sinh hít một hơi thật sâu: "Mời bọn họ tới đây một chuyến, nhìn xem có thể cho một cái mặt mũi để chúng ta rút một phần tài chính khỏi đó hay không."
Từ Phong vội vàng gọi người đi liên hệ.
Quý Mân vừa tắm rửa xong đi ra, con ch. ó nhỏ kia cũng không biết đã chạy đi đâu, anh cũng không định quản, đang chuẩn bị gọi điện kêu người chuẩn bị đồ đạc nuôi chó, điện thoại bên Viễn Phong kia gọi tới.
"Quý tổng, bên kia nói muốn gặp mặt nói chuyện."
Quý Mân đứng ở bên cạnh cửa sổ, đáy mắt nhàn nhạt, đen nhánh giống như bóng đêm bên ngoài kia.
"Hẹn ba ngày sau."
Đột nhiên bên chân xuất hiện con ch. ó nhỏ kia, chó nhỏ cọ cọ xuống chân anh, thi thoảng lại cắn ống quần mà chơi đùa, sau đó dùng âm thanh mềm mại mà kêu lên.
Nó đói bụng.
Quý Mân: "…."
Quý Mân chưa từng nuôi chó, nhìn con ch. ó nhỏ nức nở ở bên chân, nhỏ xíu, lông xù xù, thoạt nhìn ngốc ngốc, anh trầm mặc, sau khi cúp mày liền lên mạng tra xem chó con ăn cái gì, cuối cùng bất đắc dĩ mà xuống bếp nấu cháo.
Làm cháo yêu cầu không cao, không cần ăn ngon, nấu càng loãng càng tốt.
Quý Mân sau khi mấy lần thêm nước, đợi sôi quấy đều sau đó rồi thêm nước, tiếp tục chờ, cuối cùng gạo cũng đã được hầm nhừ, chờ sau khi lạnh, lại tìm một cái bát nhỏ cho nó, con ch. ó nhỏ ghé vào bát vừa ăn vừa vui vẻ.
Anh mệt mỏi, dựa người vào ghế nhìn nhóc con ăn ngấu nghiến.
Ở bên kia, Từ gia sau khi thu được tin tức nhẹ nhàng thở ra, chịu gặp mặt thì tức là có thể xoay chuyển ra con đường sống, mặc kệ đối phương ra điều kiện gì thì đều tốt hơn tình cảnh hiện tại rất nhiều.
Chỉ có điều, sau trận này, Từ thị vốn đã xuống dốc nhất định sẽ tổn thương rất nhiều.
Trong lòng từ lão tiên sinh nặng nề.
Từ Phong sau khi nghe nói hẹn ba ngày sau, hơi an tâm một chút, bởi vì ba ngày sau chính là sinh nhật Từ Mân, trước đó ông nội còn nghĩ tới chuyện muốn làm tiệc cho anh, bây giờ có lẽ đã quên luôn việc này.
Cái tên Từ Mân tâm cao khí ngạo, phát hiện bản thân không được xem trong tuyệt đối sẽ không tiếp tục bám víu bất kỳ quan hệ gì với gia đình nhà họ.
Có điều, anh ta thế này có tính là cầm nắm được hoàn toàn cơ nghiệp của Từ gia trong tay, củng cố vị trí thừa kế?
Trong lòng Từ Phong nghĩ thế thì không nhịn được ngăn chặn nó lại, như lời ông nội thì đây hẳn là dùng tiền đồ của công ty để đổi lấy chuyện Từ Mân đoạn tuyệt quan hệ với gia đình?
Nhưng mà…
Chỉ cần Từ Mân cút xa một chút là được!
Anh ta nghiến răng.
Trừng Trừng bên kia một mực chờ đợi cũng không chờ được Từ Mân tìm tới hỏi cô nuôi dưỡng như thế nào, đột nhiên nhớ tới chuyện nếu anh không biết thì cũng có thể lên mạng tra!
Trừng Trừng trầm mặc, đứng dậy tắm rửa rồi đi ngủ.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau lúc Quý Mân lái xe ra, phía sau ghế điều khiển có một con ch. ó nhỏ đang tung tăng nhảy nhót.
Trừng Trừng đi qua, bế con ch. ó nhỏ lên, hung hăng xoa nhẹ hai phát.
Lông trên đầu chó nhờ lập tức trở nên lộn xộn, đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy sự mờ mịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!