Cô là một cô gái ôn nhu.
Cực kỳ ôn nhu.
Quý Mân: "….."
"À đúng rồi, cha mẹ tôi sắp quay về, bọn họ không thích nuôi mèo." Trừng Trừng ôm con ch. ó đi qua, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Quý Mân, "Anh có thể nuôi không?"
"Không… ai muốn?" biểu cảm của Quý Mân cực kỳ phức tạp nói, chó nhỏ được Trừng Trừng ôm vào trong ngực, đôi mắt đen lúng liếng, tứ chi quơ loạn, hoạt bát cực kỳ, lại còn sạch sẽ.
Trừng Trừng gật đầu, đúng thế, không ai muốn!
Quý Mân thâm ý mà nhìn cô, giơ tay xoa nhẹ lên trán hai cái, thôi được rồi.
Anh duỗi tay.
Trừng Trừng suy nghĩ một chút, ôm chó nhỏ sao?
Cô cẩn thận mà đặt con ch. ó nhỏ vào trong lồng n.g.ự. c Quý Mân, chớp mũi truyền tới mùi hương tùng nhàn nhạt, Trừng Trừng ngẩng đầu, yết hầu của Quý Mân đều gần trong gang tấc.
Trừng Trừng nhìn chăm chú, bỗng phát hiện ra yết hầu cũng rất gợi cảm.
Quý Mân một tay ôm chó nhỏ đi về phía trước, trầm mặc, chắc là nuôi sống?
Trừng Trừng lập tức đi theo, cô dường như nhìn thấy cả hình ảnh tương lai hai người cùng nhau tắm rửa cho chó!
Trần Tự nhìn đến n.g.ự. c Quý Mân nhiều thêm một con chó, hoảng sợ: "Từ đâu ra thế?"
Quý Mân liếc mắt về phía Trừng Trừng, cô nhóc vẻ mặt vui sướng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, anh trầm mặc, nhìn chằm chằm thứ trog lồng ngực, mở miệng: "Trên đường… Nhặt được…"
Trừng Trừng ở phía sau gật đầu: "Đúng thế, nhặt được!"
Trừng Trừng kỳ lạ nhìn về phía chị gái nhà mình, tuyệt đối có vấn đề.
"A Mân, em muốn nuôi sao?" Trần Tự nhìn chó nhỏ cực kỳ hoạt bát, hơi hưng phấn, "Thầy thiếu một con ch. ó trông nhà, Dù sao em cũng không định nuôi con ch. ó này."
Trừng Trừng nháy mắt ngốc ra, còn có thể bị ngăn lại thế này sao?
Cô nhìn về phía Quý Mân, đôi mắt trông mong, đáng thương cực kỳ.
Trần Tự cũng nhìn về phía Quý Mân, cả đôi mắt tràn ngập ý tứ "Cho thầy đi"
Quý Mân: "…."
"Ông nuôi chó cái gì! Đếm lúc đó phân trong nhà ai thu dọn!" Thái Min Phân đi ra trừng mắt nhìn Trần Tựu, Trần Tự nháy mắt ủ rũ, lưu luyến nhìn lần cuối cùng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Trình Nặc đang làm bài tập.
Trình Nặc: "???"
Trừng Trừng yên tâm, ở nhà Trần Tự chơi với chó nhỏ cả một ngày, cuối cùng ba người một chó lên xe quay về nhà.
Ở cửa nhà, Trừng Trừng trịnh trọng mà bỏ con ch. ó nhỏ vào trong n.g.ự. c Quý Mân, xoa nhẹ hai cái, sau đó ngẩng đầu: "Có việc gì cần giúp thì nhớ gọi tôi, tôi nhất định sẽ tới!"
Trừng Trừng ám chỉ.
Quý Mân nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Ừm…."
Ở bên kia, Từ gia.
"Ai cho cháu ký!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!