Chương 48: (Vô Đề)

"Anh, có bản lĩnh thì anh bảo vệ cô ta cả đời đi, chỉ cần các người xuất hiện dưới mí mắt của em thì phải cẩn thận một chút, dù sao cái dáng người, cái khuôn mặt của cô nhóc nhà họ Trình kia có thể xem như là cực phẩm." trả lời anh ta là tiếng cúp máy, Từ Phong cười lạnh, uống cạn rượu vang trong ly.

Quý Mân đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, vững vàng mà gọi điện thoại cho một người: "Thúc giục Từ gia gom tiền đi."

Người đầu bên kia sửng sốt, sao đột nhiên lại gấp như thế?

"Được, Quý tổng."

Quý Mân nói xong cau mày: "Tìm thêm vào người đi theo Trừng Trừng."

Thủ đoạn của Từ Phong có đôi khi hoàn toàn không biết giới hạn, anh nghĩ tới cái người nhà bên kia nhìn qua không quá thông minh, xoa nhẹ ấn đường.

Người bên kia điện thoại trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh hoa hồng bay đầy trời.

"Được…." Anh ta nói.

Ngày tiếp theo.

Trừng Trừng sau khi đưa Trình Nặc lên xe Quý Mân, thành thật mà đi làm, rồi tan tầm lại đi lên giao thông công cộng, bởi vì không có em trai trả tiền nên cô lựa chọn giao thông công cộng.

Khu nhà của Trần Tự không có trạm dừng của giao thông công cộng, Trừng Trừng chỉ có thể xuống xe ở giao lộ, một đường đi bộ vào, thuận tiện nghĩ xem nên tìm chó mèo thế nào.

Theo lý thuyết thì ở nông thôn chắc hẳn rất nhiều, ít nhất là chó mèo chạy trên đường cũng có rất nhiều.

Nhưng cô muốn nhỏ một chút, có nhỏ thì lúc cô bế nên mới mềm mại đáng yêu, ôm một con quá lớn thì không phải càng thể hiện bản thân không đủ mảnh mai hay sao?

Trừng Trừng cứ đi rồi lại đi, quan sát người hai bên đường, nhìn xem nhà ai có chó mèo nhỏ.

Đột nhiên bên tai cô truyền tới âm thanh nức nở rất nhỏ, Trừng Trừng quay đầu liền nhìn thấy bên chân một bà lão có vây quanh ba bốn con ch. ó nhỏ.

Trừng Trừng: "!!"

Trừng Trừng ngồi xổm xuống bên cạnh bà lão, chỉ vào con ch. ó nhỏ bên chân bà ấy: "Bà ơi, tôi có thể mua một con không?"

Bà lão nhìn con ch. ó cạnh chân mình: "51 tệ, nhìn trúng con nào thì ôm đi đi."

Trừng Trừng sảng khoái mà trả tiền, đang định ôm đi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện trời đã tối, Từ Mân có lẽ đang ở đó.

"Bà à, cháu thương lượng với bà chuyện này, cháu có thể để đây mai tới bắt được không?" Trừng Trừng xoa xoa con ch. ó nhỏ màu trắng cách cô gần nhất.

Bà lão gật đầu: "Có thể."

Trừng Trừng giao xong tiền liền đứng dậy tiếp tục đi.

Phía sau, người luôn đi theo cô vẻ mặt hoang mang, sau khi đưa cô tới nhà Trần Tự liền báo cáo hành tung của cô cho ông nhủ nhà mình.

"Ông chủ, hôm nay không có người nào khả nghi cả, cả ngày nay cô Trình đều ở công ty, giữa trưa có ra ngoài ăn cơm, buổi chiều tan tầm, mười phút trước có hỏi một bà lão muốn mua chó con, định ngày mai sẽ tớ lấy."

Quý Mân nhìn tin tức được gửi tới, nhíu mày, hoài nghi bọn họ hiểu sai ý của anh, anh nhắn lại: "Chỉ cần đảm bảo an toàn là được rồi, những cái khác không cần để ý."

"Vâng."

Bên kia, Trừng Trừng nghĩ đến con ch. ó nhỏ mềm mại đáng yêu, tâm trạng rất tốt, vô cùng vui vẻ mà ăn cơm chờ ngày mai tới.

Quý Mân khó hiểu nhìn cô một cái.

Cuối cùng, ngày hôm sau cũng đã tới, thứ bảy, không cần đi làm, nhưng Trình Nặc vẫn phải tới tiếp tục học thêm.

Trừng Trừng đi theo bọn họ cùng nhau tới nhà Trần Tự, Trình Nặc vẫn làm đề như cũ, Quý Mân chút nữa hình như muốn giúp thầy cho gà ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!