Chương 45: (Vô Đề)

Thái Minh Phân đang xem một cuốn truyện tình bi ai: "Con bé nói tâm trạng không tốt nên đi ra ngoài mua đồ ăn vặt rồi…"

Bà sửng sốt, vội vàng nhìn đồng hồ.

Sau khi Trình Nặc đi xuống trong lòng hơi hoảng: "Chị cháu đã đi bao lâu rồi ạ?"

Cậu nhớ rõ lúc đang làm bào thi cô nói muốn đi ra ngoài, bây giờ đề làm xong, chữa cũng xong luôn rồi mà sao cô vẫn chưa về?

Trình Nặc vội vàng gọi điện thoại, cái khu dân cư này tuy rằng lớn nhưng cách siêu thị trên trấn nhiều lắm chỉ khoảng 20 phút, tính ra cô đi mua rồi quay về.

Nhiều lắm cũng chỉ mất 2h.

Bây giờ cũng đã sắp 3h rồi.

Lấy điện thoại gọi sang bên kia lại không được.

Trần Tự vội vàng gọi điện cho Quý Mân: "A Mân, em đang trên đường tới đây sao? Tới siêu thị nhìn xem Trừng Trừng có ở đó không."

Quý Mân nhíu mày: "Sao thế ạ?"

"Con bé nói đi mua đồ ăn vặt mà bây giờ vẫn chưa thấy về." Trần Tự hơi vội vàng, Thái Minh Phân đã lấy chìa khóa ra chuẩn bị đi tìm người.

Quý Mân lập tức quay đầu xe đi về phía siêu thị, còn chưa đến siêu thị thì đã có một số điện thoại lạ gọi tới, trực giác anh cảm thấy có liên quan tới Trừng Trừng, lập tức nhận: "Alo."

"Xin hỏi là Quý tiên sinh đúng không?" đầu bên kia, âm thanh một người đàn ông truyền tới.

"Là tôi."

"Tôi là XX thuộc cục cảnh sát nhân dân, có một vị Trình tiểu thư đánh một người qua đường gãy xương. Chúng tôi hiện tại đang ở bệnh viện trên trấn, anh có rảnh tới đây được không?"

Đầu ngón tay của Quý Mân khẽ nắm chặt lại, vội vàng đi tới bệnh viện, chiếc vòng tay lại sáng lên.

"Tần suất nhịp đập của chủ nhân hình như không quá ổn định? Lần thứ hai nha~"

Hốc mắt Trừng Trừng đỏ bừng ngồi trên hành lang bệnh viện, bên cạnh, một vị cảnh sát đang cảm thấy đau đầu.

"Cô gái nhỏ, cháu đứng khóc nữa, trước tiên cháu nói rõ ràng mọi chuyện ra đi."

Trừng Trừng khóc thút thít nức nở, cô cũng muốn nhưng bây giờ cô thực sự đang rất sợ.

Ở bên trong phòng bệnh người nọ gào to: "Bồi thường! Tôi muốn cô ta bồi thường!!!"

Quý Mân dựa theo chỉ dẫn của vị cảnh sát kia, lúc đi tới, sau đó dừng cách đó không xa, người trước từ trước nay luôn ríu rít không ngừng đang ngồi ở ghế trên hành lang khóc cực kỳ đáng thương, như cảm nhận được cái gì đó, lúc quay đầu nhìn thấy anh cả người nháy mắt trở nên oan ức.

Quý Mân vội vàng đi qua, đứng ở trước mặt cô, một tay Trừng Trừng nắm lấy tay áo anh.

Quý Mân kệ cho cô nắm lấy, hỏi vị cảnh sát: "Có chuyện gì thế? Không phải nói bị người khác đánh sao?"

"Ai bị đánh! Là tôi bị đánh! Ông đều đã gãy cả xương rồi!" bên trong truyền tới tiếng la hét.

Quý Mân nhìn vào bên trong, một người đàn ông trên tay bị quấn lấy bởi băng gạc, dưới đùi có bó thạch cao.

Quý Mân: "…."

"Anh ta… nói dối." Trừng Trừng nghẹn ngào, người nhà của người bệnh đứng xem thấy thế còn cảm thấy đau lòng.

"Ai nói dối! Tôi chỉ muốn hỏi cái đường! Hỏi đường!"

Trừng Trừng nhớ tới tình huống khi đó, cả người dịch về phía Quý Mân, quay đầu lại: "Anh… anh nắm lấy tay tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!