"Mẹ cảm thấy Đường tiểu thư đối xử với con khá tốt, nếu không thì con có thể cùng con bé thử xem?"
Ngộ nhỡ có thể phát triển thêm những cái khác thì sao?
Chu Hòa nghĩ tới mẹ mình khoảng thời gian trước còn sợ Trừng Trừng thật sự đá mình, bây giờ lại quay ngoắt 180 độ thì anh ta càng bực bội.
Anh ta hít sâu một hơi, cầm lấy di động, đứng dậy: "Mẹ, con gọi điện thoại một chút."
Anh ta đi ra ban công, cầm một điếu thuốc bắt đầu hút, trước kia Trừng Trừng không thích mùi t.h.u.ố. c lá cho nên anh ta đã cai thuốc nhưng gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi khiến anh ta lại hút trở lại.
Ngay từ đầu Chu Hòa đã biết gây dựng sự nghiệp là một chuyện không hề dễ dàng, từ việc sợi dây bên Hoa Đình bị chặt đứt đến việc Trừng Trừng muốn chia tay với anh ta, thậm chí vì trốn anh ta mà trở về quê sau đó, anh ta chỉ cảm thấy dường như khó khăn lại càng tăng lên gấp bội.
Nếu theo như kế hoạch thì bây giờ anh ta hẳn đã bắt đầu thương lượng về đơn đặt hàng đầu tiên với club của Hoa Đình.
Điện thoại không được nhận, bên kia truyền đến giọng nói máy móc.
Anh ta bực bội cúp mày, thay số điện thoại dùng lúc làm việc, lại lần nữa gọi qua.
Trừng Trừng mới từ siêu thị đi ra, định thử bắt xe một lần nữa, vẫn không hề có một chiếc xe nào như cũ.
Cô nhìn quãng đường xa xôi để về tới nhà thầy Trần, hơi sợ hãi, cô làm thế nào mà lại đi được tới tận đây?
Trừng Trừng đành phải xách túi đồ của mình lên, đi trở về, điện thoại lúc này bỗng vang lên, cô vừa nhìn, là một số lạ, cô hoang mang nhận.
"Ai thế?"
Bên kia trầm mặc một hồi sau mới nói: "Là anh."
Trừng Trừng cố gắng nghĩ nghĩ lại cái âm thanh trầm thấp này, sống c.h.ế. t cũng không nhớ ra là ai.
"Tôi thật sự không nhận ra." Cô thành thật.
Chu Hòa cắn môi dưới, mở miệng: "Chu Hòa."
Trừng Trừng hoang mang: "Không phải chúng ta chia tay rồi sao?"
Đầu bên kia, Chu Hòa trầm mặc.
Trừng Trừng nghĩ tới số tiền tiết kiệm đáng thương của mình, kinh ngạc: "Không phải anh gọi tới vay tiền chứ?"
Lúc này Chu Hòa mới mở miệng: "Bàn chuyện làm ăn một chút."
Trừng Trừng hít sâu một hơi: "Sau đó cho chúng tôi cổ phần?"
Đầu ngón tay Chu Hòa kẹp điếu thuốc: "Đúng thế."
"Thứ anh đang làm chắc em cũng đã biết, em cũng hiểu rằng hệ thống bảo an của anh vượt xa hơn các dịch vụ khác trên thị trường. Em ra nhập cổ phần tuyệt đối sẽ không lỗ."
Trừng Trừng đi qua đường: "Tôi không muốn."
Chu Hòa cứ tưởng cô chỉ là đang giận dỗi nên đi giải sầu, nhưng lâu như thế còn chưa quay lại, chỉ e là thực sự muốn chia tay.
"Nhà em chiếm phần lớn cổ phiếu, anh chỉ cần quyền quản lý. Dù cho chia tay thì chuyện làm ăn cũng vẫn có thể nói."
Trừng Trừng hừ nhẹ một tiếng: "Nhưng cho dù anh cho chúng tôi cổ phần thì sau này anh cũng có thể dễ như trở bàn tay mà đuổi chúng tôi đi."
Trừng Trừng nghĩ đến chuyện xảy ra trong giấc mơ, cha cô vì thấy cô bị oan ức, gây áp lực cho Chu Hòa, cuối cùng không biết thế nào cổ phần của cha cô cứ thế bị pha loãng, cuối cùng mất đi cả quyền lên tiếng.
Cô tuy không hiểu lắm nhưng cô cũng không ngốc, Chu Hòa không phải là người có thể để cho người khác đè lên trên đầu, một khi có hành vi can thiệp tới thì anh ta nhất định loại bỏ đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!