Nhiều hoa như thế không cần tiền sao!
Trực thăng rải hoa không cần tiền sao!
Đưa tiền tiêu vặt cho Trình Nặc không cần tiền sao!
"Mẹ, nếu con nói con đã xài hết rồi, mẹ có tin không?"
"Vậy con đã tiêu đi đâu?" đầu bên kia âm thanh Tưởng Tĩnh cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc, bà cảm thấy có chút kỳ lạ, con nhóc này tuy là tính cách mềm mại nhưng lại rất hiểu lấy mình biết tiền không thể tiêu xài hoang phí, nếu tiêu hết thì cô sau này sẽ không còn gì.
"Không phải con lại gặp người đàn ông nào trông rất đẹp trai đấy chứ? Sau đó bị lừa tiền?"
Trừng Trừng: "…."
Sau mẹ cô cái gì cũng biết thế.
"Mẹ, tuyệt đối không có! Con chỉ là nói…."
"Nếu đã như thế thì việc này dừng lại ở đây. Còn nữa, sắp tết rồi, nhớ rõ đặt vé máy bay trước đi." Tưởng Tĩnh nói.
Ăn tết?
Trong đầu Trừng Trừng nháy mắt hiện lên hai ngôi biệt thự bị ngăn cách nhau, nếu bọn họ lại rời đi thì không phải người nhà bên cành lẻ loi hơn sao?
"Mẹ, nếu không thì mẹ với ba trở về đây đi? Tiểu Nặc ở bên đây có tìm một thầy giáo dạy thêm."
Tưởng Tĩnh vừa nghe trong lòng càng thấy quái lạ, Trừng Trừng hình như tiêu tiền có chút nhanh, Trình Nặc kia thì đánh c.h.ế. t cũng không đi học thêm thế mà sau khi quay về đó lại đi học thêm.
Không ai hiểu con cái bằng mẹ, hai đứa nhóc kia chắc chắn đã hoàn thành cái giao dịch gì rồi.
"Được, về nhà ăn tết." Tưởng Tĩnh nói, chuẩn bị quay về thì điều tra một chút.
Trừng Trừng cúp máy, quay đầu: "Hai người đồng ý với cháu một chuyện có được không?"
"Hả?"
"Nếu ngày nào đó hai người phải đóng của công ty thì ngàn vạn lần đừng có trách cháu."
Ngô Tùng: "…."
Người Trình gia đều không tin tưởng bản thân mình như thế sao?
Trừng Trừng ngoan ngoãn đi làm, sau khi tan tầm thì gọi taxi về nhà Trần Tự, xe Quý Mân bị cô để lại ở nhà anh, cô lái xe thực sự không giỏi.
Đó có lẽ là lần cuối cùng cô gọi xe, sau này liền phải ngồi phương tiện giao thông công cộng rồi.
Trừng Trừng mệt mỏi.
Chờ tới lúc cô về đến nơi thì vừa hay đến giờ cơm.
Ăn cơm xong, Trừng Trừng tiếp tục làm bài, cô ghé vào một bên, nghiêm túc nhìn em trai, im lặng mà mở miệng: "Em trai à."
"Nói."
"Mẹ nói đã lấy 5 năm tiền tiêu vặt của chị đưa cho chú Ngô."
Tay cầm bút của Trình Nặc khựng lại, quay đầu: "Thế nửa năm tiền tiêu vặt thì sao?"
Trừng Trừng há mồm muốn nói để 5 năm nữa rồi trả, lại đối mặt với Trình Nặc đang tùy thời lui binh thì hoàn toàn yên lặng mà móc thẻ ngân hàng tới, đưa qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!