"Con nhóc Trình gia kia đào tim đào phổi với cháu chỉ sợ mục đích không hề đơn giản, cháu vẫn nên cẩn thận một chút." Từ lão thấy biểu cảm của anh lạnh nhạt lại bồi thêm một câu.
Quý Mân nhấc chân liền đi, anh còn tưởng ít nhất ông ta còn cảm thấy mình có lỗi.
Trừng Trừng còn đang xả với Vu Phỉ: "Thế thì thế nào? Từ gia có tiền nhưng tôi sau này cũng có tiền!"
Lúc quay lại Quý Mân vừa hay nghe được một câu như thế, dưới đèn đường, vẻ mặt cô gái nhỏ cực kỳ đứng đắn, cũng không biết cô lấy tự tin này ở đâu ra.
Khóe miệng Vu Phỉ khinh thường mà nói một câu: "Chút tiền đó của cô có thể so với Từ gia sao?"
Trong đầu Trừng Trừng cố gắng nghĩ, xác định trong giấc mơ Từ gia không hề xảy ra chuyện gì, nói cách khác, Từ gia đối với Đường Hòa không hề có tác dụng gì.
Xí nghiệp mà lại vô dụng với Đường Hòa thì có nghĩa là hoặc không tồn tại hoặc không nổi danh.
"Thế cũng không nhất định, ngộ nhỡ sau này Từ gia sụp đỏ thì sao?"
Vu Phỉ nhẫn nhịn, hít một hơi thật sâu, "Từ lão tiên sinh tới là để tìm anh ấy quay về!"
"Dù cho trước kia đã xảy ra rất nhiều hiểu lầm nhưng đó cũng vẫn là ông nội của anh ấy, ông nội ruột!"
Trừng Trừng: "Ông nội ruột thì sao? Năm đó không phải đều khoanh tay đứng nhìn thậm chí còn cắm một chân vào hay sao?
Bây giờ họ Từ kia lại già đến mức lực bất tòng tâm cho nên mặc kệ trước kia đã làm gì ông ta đều nghĩ muốn xóa bỏ toàn bộ quay về mà biểu đạt từ ái?"
"Trừng Trừng!" Vu Phỉ nhíu mày
"Ông ta già rồi, nhớ cháu trai, thật đáng thương làm sao, nhưng trước kia lúc Từ Mân còn nhỏ sao không thấy bọn họ yêu thương, che chở một chút?"
Trừng Trừng nhớ lại Từ Mân lúc còn nhỏ, trắng trắng tròn tròn, toàn thân mang theo hương vị của ánh mặt trời.
Quý Mân xoa ấn đường, lần đầu tiên có người nhắc tới chuyện anh còn nhỏ.
Anh đi qua đó, nói với Vu Phỉ: "Cô có thể về được rồi."
Nói xong định đi về phía bãi đỗ xe, Trừng Trừng vội vàng đi theo.
Một chiếc xe từ bãi đỗ xe đi ra, một tay Trừng Trừng kéo người lại, sau đó đi ra bên ngoài.
Mỹ nhân nhà cô cũng không thể bị đụng trúng được.
Quý Mân: "….."
Phía sau, Trần Tự ứng phó xong đmá người bên trong vội vàng đi ra liền thấy Quý Mân cùng Trừng Trừng đi về phía bãi đỗ xe, Trừng Trừng đi bên ngoài Quý Mân.
Trần Tự: "???"
Làm tên mặt trắng đến nghiện rồi à?
Tài xế của Ngô Tùng lái xe đưa Trần Tự về nhà trước, lại đón Trình Nặc còn một đống bài tập rồi đưa ba người về biệt thự.
Cả đường đi Trừng Trừng không hề nói một lời với Quý Mân, cô nghi ngờ tâm trạng anh đang rất tệ.
Cô nghĩ một chút, lập tức đi về phía thư phòng.
Trình Nặc cũng cầm bài tập vào thư phòng, tùy tiện đặt bài tập xuống, cậu nhướng mày, họ Trần này có phải hình như càng ngày càng tàn nhẫn rồi hay không?"
Ở bên cạnh, tiếng bước chân đi tới đi lui vang lên, cậu quay đầu liền thấy Trừng Trừng đang đi tới đi lui trong thư phòng, còn lục tới lục lui mấy hộp đồ trên tủ.
"Chị tìm cái gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!