Chương 38: (Vô Đề)

Quý Mân kéo Trừng Trừng lên, nhanh chóng rời đi, Trừng Trừng bị kéo không kịp phản ứng, vẻ mặt mơ màng: "Sao đột nhiên lại đi? Tôi có thể uống c.h.ế. t bọn họ!"

Lâm Hựu: "…."

Cửa phòng mở ra, Quý Mân đưa cô ra ngoài: "Không cần, không cần thiết."

"À."

Nếu anh đã nói không cần thì không cần.

Bên kia, tập đòan Từ thị, Từ Phong đen mặt nhìn camera, bảo bọn họ khiến cho Từ Mân phải rời đi, kết quả bị một cô gái kéo lại.

Một bên, thư ký trong lòng hơi hoảng: "Từ phó tổng, sao đến cũng không báo trước cho chủ tịch?"

"Sợ cái gì! Ông nội đã sớm đồng ý, chỉ là bây giờ không biết đã đi đâu rồi thôi, Hơn nữa, người kế thừa công ty trong tương lai không phải chỉ có tôi hay sao?"

Thư ký im lặng không dám nói thêm điều gì, dù sao đều là sản nghiệp của Từ gia bọn họ, nhưng vì một cái video mà hợp đồng cũng không cẩn thận đọc thì cũng quá bừa bãi rồi.

Lúc Quý Mân mang Trừng Trừng ra ngoài, nói là đi trước nhưng vẫn chờ Trần Tự, ông là người chủ chốt được mời tới, không đợi đồ ăn lên hết đã rời đi.

"Từ Mân." Phía sau truyền tới âm thanh.

Hai người quay đầu lại, một cô gái trong phòng vừa rồi cũng vội vàng chạy tới.

"Ông nội anh muốn gặp anh một lần."

Trừng Trừng cố gắng nghĩ, đột nhiên nhớ ra, cô gái này tên là Vu Phỉ, nghe nói năm đó đã chiếm vị trí thứ ba cả năm.

Là một nhân vật học bá.

Quý Mân nhìn con đường đối diện, một chiếc xe đen dừng lại, cửa sổ được hạ xuống lộ ra khuôn mặt một ông lão ngồi bên trong.

Dù sao Trừng Trừng cũng không thấy rõ người bên trong trông như thế nào, cô nhìn về phía Quý Mân, cũng không biết anh có muốn đi qua hay không.

Dù sao trước kia đã nháo lên cực kỳ khó chịu.

Quý Mân: "Cô ở đây đợi tôi một lát, tôi qua đi."

Trừng Trừng: "À."

Quý Mân nhìn Trừng Trừng, thời tiết mùa đông, váy đẹp thì có đẹp nhưng có điều là hơi ngắn một chút và hơi mỏng một chút.

Anh cởi áo khoác, đặt vào trong tay cô, còn bản thân đi tới đường bên kia.

Trừng Trừng bất tình lình ôm chiếc áo khoác, sửng sốt, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này có tác dụng sao?

Đề nghị của chú hai Tiền trước đó thế mà lại chính xác?

Cho nên Từ Mân có khát khao được bảo vệ sao?

Trừng Trừng vui vẻ hài lòng mà mặc áo vào, áo khoác mang theo chút nhiệt độ.

Cô nhìn chằm chằm về hướng Quý Mân đi qua, sau đó phát hiện tầm mắt bên cạnh.

"Tôi cảm thấy cô có chuyện muốn nói đúng không?" Trừng Trừng nhìn về phía Vu Phỉ trước mặt, Từ Mân cũng đã đi qua đó sao cô ta còn đứng đây?

Vu Phỉ im lặng, mím chặt môi, đánh giá Trừng Trừng.

Trừng Trừng thấy cô ta vẫn không nói lời nào, mở miệng: "Nếu cô không nói thì tôi cũng không đoán ra được cô muốn nói cái gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!