Chương 34: (Vô Đề)

Quý Mân sửng sốt.

Trình Nặc nhướng mày, chị gái cậu lấy đâu ra tự tin mà dám đem sủi cảo mình gói tới trước mặt Từ Mân?

Thái Minh Phân cầm cái khay lớn, bưng ra một lần, Trừng Trừng càng ngốc hơn!

Cái cô gói bây giờ mỗi bát đều có!

Cô ủ rũ.

Cô cho rằng sủi cảo khi cho xuống nước nấu lên liền xong, căn bản không nghĩ tới Thái Minh Phân giữa đường đột nhiên cho vào đun sôi một lần nữa, đảo hai cái.

Chờ tới khi cô phản ứng lại, Thái Minh Phân đã dùng cái muôi đảo lên.

Vì thế lúc múc ra thì cô đành phải lấy mấy chiếc mình đã gói trên đầu múc cho Từ Mân trước.

Một bát của anh đều là cô gói, xác suất nhất định cũng sẽ lớn nhất!

Cô vừa mới nghĩ thế thì đem toàn bộ cái còn lại múc vào bát mình thì Thái Minh Phân đã đảo lẫn hết xong.

Bây giờ cô càng chọn càng không ra.

Mọi người ăn tối, Trừng Trừng nhìn về phía Quý Mân, anh ăn một chiếc sủi cảo, lại ăn một chiếc, sau đó lại ăn một chiếc.

Trái tim Trừng Trừng nhảy loạn.

Ở đối diện, Trần Tự ăn cực kỳ vui vẻ, đột nhiên cảm thấy cộc một cái, ông vội vàng che miệng lại.

"Làm sao thế?" Thái Minh Phân quay đầu nhìn về phía ông liền nhìn thấy Trần Tự phun ra cái nhẫn hình tròn.

"Tôi chắc hẳn không ngoại tình đâu." Trần Tự ngơ ngác nhìn vợ mình.

Cả bàn nhìn về phía Trừng Trừng, Trừng Trừng nhìn chiếc nhẫn kia, khẩn trương mà ôm bát, tự mình đấu tranh trong hai giây, căng da đầu nói: "Điểm… điềm tốt có tiền."

Lấy đồ từ chỗ người ta về, da mặt của cô còn chưa có dày như thế.

"Thế còn cái khăn quàng cổ kia?" Thái Minh Phân chỉ vào khăn quàng cổ trên bàn trà cách đó không xa.

Trừng Trừng vùi đầu ăn sủi cảo, âm thanh hàm hồ mang theo sự nghẹn ngào: "Cũng là tặng thầy Trần."

Quý Mân liếc mắt về phía túi quần áo của Trừng Trừng, ở túi áo khoác bên cạnh rõ ràng có chút bột mùi trắng dính lên.

Cô gái nhỏ bây giờ thoạt nhìn sắp không xong rồi.

Trần Tự xoa xoa răng: "Trừng Trừng lần sau nói sớm một chút, nếu lại một lần như thế nữa thì răng thầy cũng không còn đâu."

Trừng Trừng rẫu rĩ mà gật đầu, sau đó khẩn trương nhìn về phía Quý Mân, ai nói chỉ có một cái nhẫn.

Cái của cô rõ ràng là vòng cổ!

Chỉ là vì một cái sủi cảo thì bị kẹt không gói được!

Cô mới tách ra!

Chắc là anh cũng có thể ăn phải chứ!

Cô gói cũng không nhiều lắm mà!

Quý Mân tiếp tục ăn, Trừng Trừng vừa ăn vừa nhìn đối diện, Trần tự ăn xong sủi cảo nhìn đồ vật trong bát, dùng một chiếc đũa gắp nốt sợi dây chuyền mảnh khiến cho da bọc sủi bảo bị bung ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!