Đường Hòa đương nhiên biết, một mình Lâm Yến làm sau đó sẽ chịu không ít khổ, bây giờ anh ta thoạt nhìn vẫn còn có chút tinh thần nhưng không bao lâu sau liền sẽ tuyệt vọng rơi vào đường cùng.
"Đường tiểu thư, cho chúng tôi thời gian suy nghĩ một chút." Lâm Yến xấu hổ.
Đường Hòa cười nhạt: "Được, tôi tin tưởng Lâm tiên sinh sẽ tới."
Dù không phải ngày mai thì cũng là trong tương lai không xa nữa.
Đường Hòa xoay người rời đi.
Lâm Yến nhìn cô ta đi ra, vội vàng nói: "Thiên kim Đường gia đầu óc thật lạ? Đột nhiên tôi cảm thấy gia đình ngốc bạch ngọt của Tưởng Tình số hai còn khá tốt, ít nhất là đầu óc vẫn còn bình thường."
Một giọng nữ vang lên: "Thế số 1 là ai?"
Lâm Yến buột miệng thốt ra: "Trình Châu."
Ngô Tùng nhìn về phía Tưởng Tĩnh, hơi kinh ngạc: "Cậu về lúc nào thế?"
Tưởng Tĩnh: "Vừa về tới, vừa hay Tiền tổng gọi điện thoại tới cho tô báo nghi ngờ con nhãi ranh nhà tôi đang làm chuyện gì đó nên dứt khoát quay về."
Có điều, Đường Hòa tìm bọn họ làm cái gì?
Tưởng Tĩnh nhìn về phía Đường Hòa.
Đường Hòa đã đi được vài bước liền nhìn thấy hai người họ đang nói chuyện với Tưởng Tĩnh, cô ta cũng không để trong lòng.
Trình gia vẫn còn có chút tiền nhưng đối với bọn họ mà nói thì chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Hơn nữa tiền của Trình gia cuối cùng đều lấy ra cho Chu Hòa mượn, nghĩ tới Chu Hòa, Đường Hòa thất thần, hy vọng một đời này của anh ta đừng giống như kiếp trước, ngốc nghếch mà vì cô mà sắp thành công cũng thành thất bại.
"Con nhóc kia của nhà tôi chiều nay không đi làm?"
Tưởng Tình đột nhiên hỏi, buổi chiều lúc bà gọi điện qua nhân viên bên kia nói Trừng Trừng đã sớm chạy từ trước rồi.
Ngô Tùng hạ thấp giọng: "Không phải hai người đưa con bé tới đó chơi sao?"
"Cậu tin mấy lời ma quỷ của Trình Châu sao?"
Ngô Tùng: "…."
"Đúng rồi, hai hôm trước lúc tôi quay về có nghe nói cậu quyết định tiếp tục ủng hộ Lâm Yến một thời gian nữa? Vốn dĩ dựa vào mối quan hệ bạn bè kia cũng muốn giúp hai người một chút. Có điều cậu cũng biết rồi đấy, tiền của nhà tôi như bị trúng tà ấy, cứ đầu tư cái gì thì cái đó đóng cửa, Vì thế, suy xét an toàn của các cậu nên chúng tôi quyết định không đầu tư tiền."
"Có điều tiền tiêu vặt của con nhóc kia trong 5 năm tới cho các cậu mượn trước, cùng đủ để các cậu phát nửa năm tiền lương."
"Thế con bé ăn cái gì?" Ngô Tùng khiếp sợ.
"Dựa vào tiền lương của các cậu mà sống." Tưởng Tĩnh nói, vốn bọn họ còn muốn để cho con bé sống thoải mái dễ chịu nhưng gần đây phát hiện ra con nhãi ranh này không chịu qua đòn hiểm của xã hội thì quá dễ bị lừa.
Hơn nữa, con nhóc kia thế mà lại dám trốn việc?
Ném tiền tiêu vặt của con nhóc kia đi thì nó mới biết cái gì mới gọi là gian khổ!
Ngô Tùng: "….."
Cái ngày đó thật thê lương.
Nhà Trần Tự, Trừng Trừng vì buổi chiều trốn làm nên đến có chút sớm, thuận tiện mua cho Trần Tự hai chiếc khăn quàng cổ coi như là quà của Trình Nặc.
Trên lầu, Trình Nặc ngồi ở sau bàn, nhíu chặt mày làm đề, giấy nháp một bên đã sớm rơi rụng đầy đất, thầy Trần một bên cực kỳ thảnh thơi: "10 phút cuối cùng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!