Trừng Trừng tính tiền của mình, cách ngày công ty này xuất hiện còn mấy tháng, chờ tới khi nó được đưa ra thị tường cô lại mua hơn nửa cổ phiếu của "Yến Hòa", đến lúc đó….
Trừng Trừng nghĩ tới tài khoản lúc đó không đếm được tiền mà trái tim khẽ nhảy loạn lên.
Trình Nặc một bên làm bài tập nghỉ đông, cuối cùng cũng viết xong chữ cuối, cậu nhẹ nhàng thở ra, nèm vở bài tập sang một bên, bây giờ chỉ chờ chơi đủ rồi dọn về báo cáo kết quả công tác, vừa hay quay đầu lại phát hiện chị gái mình đang cầm di động vẻ mặt hưng phấn giống như sau một đêm đã phất lên rồi vậy.
Trình Nặc: "?"
Mất nửa năm tiền tiêu vặt nên điên rồi à?
Trừng Trừng hoàn hồn, đột nhiên nghĩ tới việc cách thời gian Yến Hòa được đưa ra thị trường còn phải mấy năm.
Trừng Trừng: "….."
Cho nên cô vẫn nghèo.
Nửa năm này cô vẫn nên ở trở lại thành phố, miễn cho tiền còn chưa có mà Mân Mân nhà cô cũng bị nghèo dọa chạy mất.
Trừng Trừng ủ rũ nghĩ, lại nghĩ tới chuyện chờ khi Yến Hòa được đưa ra thị trường thì những ngày sau này nhất định sẽ rất thoải mái!
Không cần lo lắng sẽ đột nhiên không nuôi nổi!
Cô bây giờ chỉ cần nghĩ xem dùng số tiền dư lại như thế nào để đem "cá" hoàn toàn đưa vào "bể".
Trừng Trừng đã tính xong, cả mặt giống như sắp kiếm được một đống tiền lớn, cùng với việc sắp có được mỹ nhân ngư Từ Mân.
Trình Nặc: "…."
Trừng Trừng rời khỏi trang web, vào app lịch để đánh dấu ngày, hình như sinh nhật của Từ Mân sắp tới rồi thì phải?
Để "cá" vào "bể", thì trước hết phải cho anh biết được rằng cái "bể" đó sẽ làm anh cảm thấy rất thoải mái, vẫn nên dùng kịch bản xa hoa.
Trong đầu Trừng Trừng hiện lên hình ảnh chiếc xe màu đen kia của Từ Mân, một chiếc xe hết sức bình thường, vừa nhìn là biết đã dùng rất nhiều năm rồi.
Cô nghĩ tới chuyện anh vì tích góp tiền mua lại căn biệt thự mà phải mất tới bảy năm lại phải dùng chiếc xe hỏng hóc cũ kỹ, ăn mặc cần kiệm, trong lòng cảm thấy chua xót.
Nếu không thì? Mua xe? Số tiền dư lại vừa hay đủ để mua một chiếc xe tốt.
Nhưng mà Mân Mân nhà cô quả thật đáng thương nhưng nhìn qua anh còn rất kiên cường, không thì sao bảy năm lại có thể mua lại được biệt thự của mình.
Thế thì quà của cô đưa đến phải thể hiện được tâm ý, còn phải giữ được lòng tự trọng của anh.
Trực tiếp mua xe thì quá tổn thương lòng tự trọng rồi.
Vấn đề tiếp theo lại tới rồi, thứ gì có thể chạm tới tim của Từ Mân?
Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn sang nhà bên, đã từng là một ngôi biệt thự tinh xảo, bây giờ ngoại trừ vài bóng điện sáng lên thì bốn phía vẫn âm u như cũ.
Ở trong nhà, Quý Mân nhận được một cuộc điện thoại.
"Quý tổng, miếng đất kia của mẹ anh năm đó bị Cố Thành Nguyên mua, Bây giờ hình như ông ta đang có ý định bán đi."
"Bên Từ gia không biết vì sao đột nhiên muốn mua lại."
Quý Mân nhíu mày, đối với bọn họ mà nói hình như cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
"Có biết ai là người chủ trương muốn mua không?"
"Từ Tĩnh Hoa, Ông Từ." bên kia đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!