Chương 25: (Vô Đề)

"Bao nuôi tôi, không có hại đâu." Trừng Trừng lập tức tiến lại gần, trước mặt Quý Mân đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng nõn phấn nộn, đôi mắt mềm mại trong trẻo như nước.

"Hả? Lại không bình thường? Tiểu A bắt đầu kích hoạt?"

"Tôi sẽ không bao nuôi cô." Quý Mân quay đầu lại, tiếp tục cuốc đất.

Trừng Trừng đứng ở một bên: "Thế hay là cứ để tôi bao nuôi đi."

"Trình tiểu thư, cô thực sự bao nuôi không nổi tôi đâu." Quý Mân nói.

Trừng Trừng vừa nghe lập tức gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền! Nhất định sẽ bao nuôi anh thật tốt!"

"Tích! Kết quả kiểm tra đo lường thân thể chủ nhân cho thấy tần suất nhịp tim không bình thường! Bắt đầu cưỡng chế kích hoạt!"

Trừng Trừng giống như nhận được một lời hứa hẹn gì đó, lấy điện thoại ra, vừa đi vừa nhắn cho em trai: "Em trai! Chị đi làm đây!"

Cô gái nhỏ đến dáng đi cũng lộ ra sự nhảy nhót, Quý Mân khó có được sửng sốt, sau đó chậm rãi nhíu mày, không phải anh đã từ chối việc cô bao nuôi rồi sao?

Quý Mân: "….."

Bị cô dẫn chạy vòng vèo rồi.

"Aizz, tiểu A mệt mỏi, lại thất bại."

Điện thoại lúc này bỗng vang lên, Quý Mân buông cái cuốc, nhìn màn hình, ấn nút nhận: "Alo, Lạc Ninh. Có chuyện gì thế?"

Lạc Ninh nhìn kẻ đầu sỏ gây tội đứng đằng sau, nói: "Quý tổng, chiếc vòng lần trước tôi đưa cho anh là phiên bản bị lỗi."

Quý Mân nâng tay lên nhìn, chiếc vòng màu đen, một dấu "." Lướt qua, sau đó lại hiển thị thời gian một lần nữa.

"Chiếc đưa cho anh là chiếc sản xuất bản đầu tiên, trừ việc đo lường nhịp tim chuẩn xác ra còn lại những thứ khác đều có chút vấn đề." Lạc Ninh nói đến đây, tầm mắt lạnh lùng mà quét đến người đứng phía sau.

Trịnh Phương cúi đầu ngày càng thấp.

"Tôi sẽ nhanh chóng gửi từ bên này cho anh một cái khác." Lạc Ninh nói.

Quý Mân nhìn chiếc vòng tay an an tĩnh tĩnh, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, một thời gian nữa là tôi sẽ quay về."

Lạc Ninh: "Được."

Quý Mân thuận tay định cởi xuống nhưng đột nhiên nhớ ra anh không mang đồng hồ tới nên dứt khoát giữ lại.

Anh cầm cái cuốc tiếp tục cuốc đất.

Trần Tự ở trong phòng, Trừng Trừng trong thời gian quy định mà làm xong, buông bút, đôi mắt Trần Tự mở to, cầm lên nhìn.

"Được rồi, ngày mai sẽ thông báo cho em câu trả lời."

Vừa hay, Trừng Trừng lại đây đón Trình Nặc: "Thầy, thế nào ạ? Ngày mai có thể tới học thêm không?"

Trần Tự nâng mí mắt nhìn, ông đáng lẽ còn muốn giả bộ một chút, biểu hiện như bản thân thật ra không quá muốn nhận cậu, dù sau thằng nhóc này rất tinh ranh, kết quả đang buồn ngủ thì có Trừng Trừng đưa gối đầu.

"Nếu đã nói như thế…." Trần Tự "do dự" một chút mà nhìn bài thi, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của cô nhóc, trên cả gương mặt đều là sự sốt ruột lo lắng cho em trai của Trừng Trừng, nói: "Được rồi, ngày mai bắt đầu tới học thêm đi."

Trừng Trừng yên tâm, xoa đầu em trai: "Vậy sau này làm phiền thấy Trần rồi."

Trần Tự vẫy tay.

Trình Nặc áp xuống cảm giác kỳ dị trong lòng, bị Trừng Trừng lôi đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!