Quý Mân khó có được lúc quay về đây, bây giờ chỉ là cuốc một chút đất, đột nhiên lại có một bàn tay trắng nõn xuất hiện ở trên chiếc cuốc, ánh rũ mắt, nhìn vẻ mặt đau lòng của cô nhóc khi nhìn tay mình?
"Trình tiểu thư?"
Trừng Trừng cầm cái cuốc, ngẩng đầu: "Nghỉ ngơi một chút đi, để tôi."
Quý Mân nhìn cái thân thể kia của cô, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu."
Trừng Trừng cúi đầu bắt đầu gỡ tay Quý Mân ra, Quý Mân theo bản năng buông tay, sau đó cái cuốc bị người ta đoạt đi rồi.
Quý Mân: "…."
Trừng Trừng một bên cuốc đất một bên nói chuyện: "Trước kia khi trong nhà bị phá sản, tôi liền nghĩ chúng tôi có phải sẽ nghèo đến mức quay về cuốc đất hay không."
"Sau đó mới biết được hóa ra phá sản cũng không nhất định là sẽ nghèo."
Quý Mân nhìn cái quốc trên tay cô dường như cầm không hề vất vả chút nào, đi ra hai bước đứng cách ra.
Phía sau, hai vị người già mở to mắt, anh như thế thì làm sao tìm được vợ?
Ở bên kia, Lạc Ninh đen mặt nhìn kỹ thuật viên.
"Chuyện này…. Chuyện này không thể trách chúng tôi được." Âm thanh nho nhỏ yếu ớt ở trong căn phòng có thể nghe được âm thanh tiếng kim rơi thì quả thực rất đột ngột.
"Chủ nhiệm Trịnh!" Lạc Ninh trầm giọng.
Trịnh Phương dừng lại, cúi đầu ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, sau đó lại nhỏ giọng mở miệng: "Thật ra cũng không phải là vấn đề gì lớn, máy móc vẫn rất chuẩn xác chỉ là phán đoán không chuẩn mà thôi."
"Nghĩa là gì?" Lạc Ninh có chút đau đầu.
Trịnh Phương ngẩng đầu: "Chính là khi đột nhiên tiếp nhận một sự sợ hãi nào đó nó cũng sẽ coi như là không bình thường sau đó nhắc nhở, cũng gửi thông tin tới phía bệnh viện."
Sắc mặt Lạc Ninh vẫn không tốt như cũ.
Trịnh Phương: "Có điều tâm thái của Quý tổng rất ổn định, khôi phục lại rất nhanh, chắc hẳn sẽ không kích hoạt được nó, chỉ cần không kích hoạt thì cũng không khác gì với kết quả kiểm tra đo lường cả!"
"Nếu nó kích hoạt thì sao?" trong lòng Lạc Ninh có chút mệt mỏi.
Trịnh Phương cúi đầu lẩm bẩm: "Sản xuất đầu tiên…. nên cũng nói nhiều một chút."
Lạc Ninh: "….."
Anh ta sao lại tuyển một cấp dưới luôn tìm việc cho mình làm thế này?
Đem thành phẩm thất bại như thế công khai mà đặt trên bàn, lại còn đựng bằng một chiếc hộp đẹp như thế cơ chứ.
Trịnh Phương cảm thấy bản thân rất vô tội, sản xuất đầu tiên nên chính là con của cô ấy mà, cô ấy không thể vì nó không bằng những đứa khác mà tùy tiện tìm chỗ mà ném được, ai biết sẽ trùng hợp như thế mà ở lúc cô ấy không có ở đó mà bị lấy đi.
**
Một khu vực đất nhỏ như thế, cô gái nhỏ cẩn thận làm việc, Quý Mân nhìn nửa ngày phát hiện ra cô thực sự rất nghiêm túc.
"Trình tiểu thư, tôi tạm thời không có dự định yêu đương." Quý Mân cuối cùng cũng mở miệng, tâm tư của cô gái nhỏ thực sự quá rõ ràng bây giờ đến cuốc đất cũng cực kỳ nghiêm túc.
Trừng Trừng chống cái cuốc xuống quay đầu lại: "Tôi biểu hiện thực sự rõ ràng như thế sao?"
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô nhóc quá mức chân thành, từ đầu đến chân đều viết "Cô nhìn trúng anh".
"Kết quả kiềm tra đo lường thân thể chủ nhân cho thấy, tần suất nhịp tim không bình thường, Tiểu A cưỡng chế kích hoạt mở, yêu cầu bệnh viện kiểm tra hồ sơ…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!