Từ Mân!
Trừng Trừng vội ngồi dậy, ra vẻ lo lắng cho em trai: "Thật á? Cảm ơn anh nhiều! Bố mẹ em sắp phát điên vì thành tích của nó rồi."
Quý Mân mở bảng điểm Trần Tự gửi, đúng là toàn điểm tuyệt đối, khiến anh cũng thấy sầu não.
"Nếu cấp ba cũng không thi nổi thì mẹ em đá nó ra đường xây gạch luôn."
Quý Mân nhìn thành tích, tự hỏi không biết công trường có tuyển học sinh xuất sắc của Sương Lâm không.
Anh im lặng, tiếp tục nghe chị gái vì tương lai em trai mà buồn phiền.
"À đúng rồi, ngày mai tôi có cần mua chút đồ đến làm quà cho thầy Trần hay không?"
"Quà?" Quý Mân dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi cong lên.
Âm thanh bên kia tê dại, Trừng Trừng cảm thấy nửa năm tiền tiêu vặt của mình rất có giá trị.
"Đúng thế, thầy Trần giỏi như thế nhất định có thể kéo em trai của tôi về con đường đúng đắn! Em trai của tôi chắc chắn không cần phải ra công trường chuyển gạch rồi."
Đầu ngón tay của Quý Mân khẽ gõ lên tay vịn: "Thế cô mua đi."
Giờ khắc này, tin nhắn của Trần Tự xuất hiện trên laptop: "A Mân, ngày mai em đừng nói cho thằng bé đề đang làm kia là đề thi học sinh giỏi."
Quý Mân một tay đánh chữ: "Thầy cứ chuẩn bị sẵn sàng đề cho thằng bé ngày mai đi."
Trần Tự: "???"
Ở điện thoại bên này, Trừng Trừng cẩn thận hỏi: "Vậy anh nói xem ngày mai tôi nên mua cái gì mới được?"
Quý Mân: "Tùy cô."
Nói xong, anh cúp máy, tiếp tục làm việc.
Ngày tiếp theo.
Trình Nặc đội một chiếc mũ, cà lơ cà phất dựa vào tường, Trừng Trừng nhìn gara nhà Quý Mân mở ra lập tức "nghiêm túc" dạy dỗ.
"Tới nhà thầy Trần phải ngoan ngoãn một chút nghe chưa!"
Trình Nặc nghĩ tới tiền tiêu vặt nửa năm kia, ngoan ngoãn mà thay đổi tư thế dựa tường kia.
"Chị đang nói chuyện với em đấy, em có nghe thấy không! Nếu em không học tập cho tốt thì cái chân tay nhỏ tý này của em tương lai làm sao mà chuyển gạch được."
Quý Mân lái xe đi tới đằng sau hai người họ, im lặng, cũng bất động, lặng lẽ mà nhìn hai người.
"Em phải cảm ơn anh trai và thầy Trần thật tốt đấy!"
Âm thanh Trình Nặc lười biếng kéo dài: "Vâng."
Sau đó nhìn cô.
Trừng Trừng: "….."
Vì sao còn chưa mở cửa, còn chưa lên tiếng, cô hết lời để nói rồi.
Cuối cùng Quý Mân cũng lái xe đi tới, mở cửa sổ xe nói: "Lên xe."
Trừng Trừng vội vàng túm lấy Trình Nặc, ngồi vào hàng phía sau, Trình Nặc dựa lưng vào ghế, mũi kéo thấp xuống, sau đó khẽ buông lòng khí thế, nếu không phải từng nhìn qua người nhà họ Đường bên kia bị dạy dỗ thì cậu đúng thật cũng không biết thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!