Vương Nhạc giật mình, cúi đầu nhìn người phục vụ có nụ cười kỳ lạ. Anh ta thoáng sợ hãi. Đến khi định thần lại thì Quý Mân đã đi xa, anh ta đành bỏ cuộc. Quý Mân theo hai người đến bàn, Trần Tự bất lực nhìn học trò cưng của mình.
"Lớn rồi còn gì."
Quý Mân xoa trán: "Còn bận việc, chưa rảnh."
Thái Minh Phân khẽ thở dài: "Đến lúc rảnh thì muộn mất."
Quý Mân im lặng, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, nhìn những chiếc xe chen chúc trên đường ngoài kia.
"Lúc này em trở về chính là muốn có một cái kết thúc."
Trần Tự cúi đầu chọc miếng sườn xào chua ngọt trong chén, năm đó đám Từ gia cũng thật sự không có chút tình người. Một đứa trẻ tốt như thế, căn chính miêu hồng*, lại bị buộc thành bộ dạng như bây giờ.
*Căn chính miêu hồng: ý chỉ xuất thân tốt, tư tưởng tốt
"Em muốn khiến cho bọn họ phá sản có rất nhiều cách, cần gì phải quay về, làm hại thầy với cô em còn tưởng em muốn mang cô gái nhỏ tới cho chúng ta xem mặt đó."
Quý Mân: "….."
"Ăn cơm thôi." Quý Mân xoa nhẹ ấn đường.
"Ăn ăn ăn. Dù sao cái quán này cũng có cổ phần của thằng bé, không ăn hết thì không dừng." Trần Tự thở phì phò.
Quý Mân tựa lưng vào ghế nhìn hai người cười khẽ, một người phục vụ bỗng đi tới, nói với anh rằng vừa rồi có người muốn gây chuyện với anh.
Quý Mân nhíu mày, nhìn ra bên ngoài, là một người đàn ông xa lạ.
Ở bên ngoài con đường, Trừng Trừng đưa Trình Nặc đi tới ven đường, ngăn một chiếc xe taxi lại.
Trừng Trừng có chút tò mò, hôm nay Từ Mân sao lại đột nhiên cùng giáo viên ăn cơm.
Hình như gặp giáo viên gì đó hoặc là vào lễ tết hoặc là bình thường có mối quan hệ cực kỳ tốt.
Bước chân Trừng Trừng hơi dừng lại, nhìn về phía em trai bên cạnh.
"Em trai."
"Hả?" Trình Nặc không hiểu gì mà đáp lại, cậu đang nghĩ xem bữa cơm của hai người sẽ giải quyết thế nào, không thể nào cứ ăn uống vất vả thế này được.
"Em còn cách ngày thi đại học bao nhiêu ngày?"
Trình Nặc ngẩng đầu: "Hả? Thi đại học?"
"Cùng tầm mấy nghìn ngày, em nên bắt đầu chuẩn bị rồi."
Trình Nặc: "???"
"Thầy Trần Tự trước kia là giáo viên lớp trọng điểm."
Trình Nặc trợn trắng mắt nhìn cô: "Chị cảm thấy một học sinh trung học cơ sở như em cần phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học trược mấy nghìn ngày sao?"
Trừng Trừng: "….."
Trừng Trừng móc di động nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng: "Em tới nhà thầy Trần kia học thêm, chị sẽ cho em nửa số tiền tiêu vặt cả năm của chị."
Cánh tay nắm cửa xe taxi của Trình Nặc khựng lại, sau đó thu tay, quay đầu: "Thành giao."
Trừng Trừng che lại trái tim nhỏ của mình, không sao không sao, dỗ cá vào bể, đó chính là tiền vốn để đầu tư, không phải chỉ là nửa năm tiền tiêu vặt thôi sao!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!