Chương 19: (Vô Đề)

Cũng chính từ khi đó, cũng không biết là do gen của Trình Châu quá lợi hại hay không mà số lần Trình lão tiên sinh một mình đi qua bên này càng nhiều hơn, không quan tâm đến con bé nhiều nữa, nhóc con càng lớn càng bướng bỉnh, sau đó, hoàn toàn trái ngược với trước kia, chờ tới khi Trình lão tiên sinh phát hiện ra thì muốn bẻ cũng không thể bẻ nổi.

Thế cho nên hiện tại lại đi theo hai cái thứ nhà ông náo loạn!

Ông cầm lấy điện thoại, ông cần phải nói chuyện với Tưởng Tĩnh, chuyện đám trẻ không thể mặc kệ được!

Bên kia, Trừng Trừng cầm di động mà sửng sốt, Tiền Tổng?

Nhưng trước kia cha cô không phải nói là lúc trước Tiền lão nhị được tặng 999 đóa hoa hồng, còn đưa tròn 99 ngày làm oanh động cả thành phố hay sao?

Chỉ là sau đó tình cảm rạn nứt, ly hôn.

Trừng Trừng cảm thấy gợi ý của Tiền lão nhị có chút không đáng tin cậy. Cô xoay người trở lại liền thấy vẻ mặt vừa rồi còn lộ ra sự hoang mang của thầy Trần, bây giờ cả đôi mắt lại trở thành hưng phấn.

Trừng Trừng: "….."

Không phải ông ấy đã nghĩ ra chứ?

"Thầy Trần?"

"Trừng Trừng phải không! Thầy nhớ rõ em! Ấn tượng cực kỳ sâu sắc!" Trần Tự đang định mời cô cùng đi ăn cơm.

Trong lòng Trừng Trừng đột nhiên nhảy dựng, vừa hay lúc này có một chiếc xe điện hướng về bọn họ mà phóng tới, cô vội vàng nhìn về phía người đứng ngoài cùng là Quý Mân.

Quý Mân cũng thấy được, đang định đi vào bên trong hai bước đột nhiên bên tai vang lên một tiếng hô lớn.

"Cẩn thận!"

Quý Mân sửng sốt, giây tiếp theo, đột nhiên bên hông xuất hiện một lực đạo.

"Vèo." Nháy mắt cả người anh không kịp đề phòng mà ngửa ra đằng sau, lại "rầm" một tiếng, có người ngã ngồi xuống cầu thang, đầu gối Quý Mân quỳ xuống đất, sau đó đối mặt với cô nhóc đang mở to đôi mắt, vòng tay phát ra ánh sáng, nhanh chóng lại biến mất.

Một tay Trừng Trừng ôm eo Quý Mân, một tay túm quần áo trước mặt anh, đôi mắt mờ mịt mà nhìn.

"Mấy người đang làm gì thế?" một âm thanh ôn nhu kèm theo sự hoang mang truyền tới.

Quý Mân ngẩng đầu lên nhìn, là vợ của thầy, đầu anh hơi đau, rũ mắt: "Trình tiểu thư, cô còn muốn ôm đến khi nào?"

Trừng Trừng vội vàng buông tay, Quý Mân lúc này mới đứng lên, Trừng Trừng cũng đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người

Quý Mân sửa sang lại quần áo: "Không có gì, vừa rồi thiếu chút nữa bị đụng trúng…" Quý Mân nhìn về phía Trừng Trừng đang ngẩn ngơ, "Kéo em một cái."

Tuy rằng thân hình gầy yếu không thể chịu nổi trọng lượng cơ thể anh, cuối cùng cả hai đều ngã xuống cầu thang.

Thái Minh Phân chỗ hiểu chỗ không gật đầu: "Thế…. Như thế sao?"

Sau đó lại nhìn ông chồng nhà mình liền thấy ông đang há hốc mồm.

Thái Minh Phân: "…."

Muốn làm cái gì đây?

"Ăn cơm thôi. Đồ ăn bắt đầu được đưa lên rồi." bà lại nhìn về phía Trừng Trừng, cô gái nhỏ trẻ trung lại xinh đẹp, bà không biết hai người có quan hệ gì, dứt khoát hỏi: "Trình tiểu thư có muốn ăn chung không?"

"Cảm ơn, chúng tôi đã ăn xong rồi." Trình Nặc nhìn nửa ngày, bình tĩnh đi tới lôi Trừng Trừng đang hồn vía trên mây, "Chúng tôi xin phép đi trước."

Thái Minh Phân nhìn hai chị em rời đi, nói với Quý Mân: "Cái cô gái kia khá xinh đẹp đó."

Quý Mân đỡ thầy Trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!