"Gần đây ai ăn nhiều lên mà nặng thế này?" Quý Mân thấy đùi mình nặng hơn mọi khi.
Trừng Trừng nghe vậy giật mình, nhìn nhóc con trong lòng, bế lên thấy nặng hơn thật: "Đúng là có hơi nặng."
Nhóc con: "???"
Tưởng Tĩnh: "….."
Thật hết nói nổi, nhóc con mới lớn được bao nhiêu chứ?
"Thôi được rồi, bàn chuyện chuẩn bị tiệc đầy tuổi đi. Còn phải có nghi thức bốc thăm đoán tương lai nữa chứ." Tưởng Tĩnh nói.
Trừng Trừng ôm nhóc con, nhìn vẻ ngây thơ của bé: "Mẹ ơi, cái vụ bốc thăm đoán tương lai có linh nghiệm thật không? Hơn nữa bây giờ con bé đã biết gì đâu, bốc thì có ích gì?"
Tưởng Tĩnh bế đứa nhỏ lên: "Chính là phải bốc vào lúc này chứ. Năm đó con và Tiểu Nặc cũng bốc đúng thời điểm này đấy."
"À, năm đó con bốc được gì thế ạ?" Tưởng Tĩnh cố nhớ mà không ra.
Tưởng Tĩnh tâm trạng phức tạp: "Mã não."
Trừng Trừng gật đầu, đúng là thứ cô thích.
"Phỉ thúy, ngọc bích, túi xách mẫu mới ra, một bộ trang sức cực kỳ đẹp mắt, lại còn một nam minh tinh nổi tiếng hồi đó nữa."
Khi đó nhà họ Trình chưa phá sản, ông Trình đặc biệt tổ chức cho cô một bữa tiệc lớn, cũng mời không ít minh tinh.
Trừng Trừng nghe xong những thứ hồi đó mà kinh ngạc, nghe nói còn có cả người nữa thì hoang mang ngẩng đầu: "Minh tinh ạ?"
"Đúng thế, đẹp lắm. Con chọn đi chọn lại một hồi, cả một vòng cũng chẳng có thứ gì con thích, thế là con vòng qua túm lấy người ta luôn." Tưởng Tĩnh liếc nhìn Quý Mân, ai bảo cái tục bốc thăm đoán tương lai này không đáng tin?
Thế này không phải quá chuẩn hay sao?
Quý Mân nghe vậy ngước mắt nhìn Trừng Trừng: "Túm ai?"
Sau lưng Trừng Trừng bỗng lạnh toát, cô xoa xoa mặt, bình tĩnh quay đầu: "Bây giờ người ta cũng đã là một ông lão bốn năm chục tuổi rồi, anh biết thì có ý nghĩa gì?"
Quý Mân thôi không hỏi nữa.
Tưởng Tĩnh: "…."
Một lát sau, Tưởng Tĩnh và Quý Mân thương lượng xong xuôi mọi chuyện cần làm cho bữa tiệc. Trừng Trừng ôm nhóc con đọc sách, suy nghĩ xem nên chuẩn bị những gì để con bé chọn.
"Khách sạn có lẽ tiện hơn một chút, nhưng cũng dễ có những người không mời mà trà trộn vào." Tưởng Tĩnh nói.
"Nhóc con, con có thích đá quý không? Hồng hay xanh?"
Nhóc con ê a, Trừng Trừng cảm thấy đây chính là ý muốn của bé, liền cầm bút ghi chú lại.
Tưởng Tĩnh: "Còn nữa, danh sách khách mời bên con hơi rắc rối, mau chóng chốt lại đi."
"Thêm một chiếc xe nữa, sau này con bé sẽ mua siêu xe ôm mỹ nhân." Trừng Trừng tiếp tục viết. Nhóc con trong lòng vẻ mặt mờ mịt nhìn cuốn sách, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trừng Trừng.
Trừng Trừng lật đi lật lại, chợt nghĩ ra điều gì đó, gọi cho Dương Lâm: "A Lâm, gửi ảnh đời thường của mấy anh phục vụ nam trong nhà hàng cho chị."
Dương Lâm bên kia hoang mang: "Ảnh đời thường? Không phải ảnh thẻ sao?"
Trừng Trừng: "Đúng vậy. Dùng lúc nhóc con nhà chị chọn đồ vật đoán tương lai ấy mà."
"Trừng Trừng!" Tưởng Tĩnh nghe vậy nghi ngờ cô tới để phá hoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!