Chương 37: (Vô Đề)

"Nói bậy bạ gì đó." Tạ Tri Phỉ ho khan vài tiếng, dùng khăn tay Phương Ninh Thù đưa lau miệng liên tục.

"Tôi nói có sai không? Cô có WeChat của cô ấy mà đúng không? Sao không tự mình hỏi đi?" Phương Ninh Thù hỏi.

"Tôi hỏi rồi, nhưng chị ấy mãi không trả lời nên mới nhờ cô đi kiểm tra đó." Tạ Tri Phỉ nói.

"Tôi hiểu rồi." Phương Ninh Thù rời đi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của cô.

Mười phút sau, cô quay lại báo cáo: "Ôn Bình Hàn đang họp với cấp dưới."

"Ra là vậy."

Nửa tiếng sau-

"Đi hỏi lại đi."

"..." Phương Ninh Thù lại xuống tầng dưới đi dạo một vòng, mọi người đều nghĩ cô đang thay mặt Tạ tổng giám sát tình hình làm việc, nên tất cả đều tỏ ra nghiêm túc nhất có thể.

Cô gõ cửa văn phòng Ôn Bình Hàn.

"Mời vào." Ôn Bình Hàn ngẩng đầu hỏi: "Thư ký Phương, có việc gì sao?"

Phương Ninh Thù bước vào, đóng cửa lại: "Cô chưa kiểm tra tin nhắn à?"

"Điện thoại của tôi hết pin lúc họp. Sao vậy?" Ôn Bình Hàn rút điện thoại đang sạc ra.

"Tạ tổng muốn hỏi cô tối nay có tăng ca không."

"Có tăng ca."

"Okay." Phương Ninh Thù rời đi, lại bị gọi lại.

"Chờ một chút, khối lượng công việc hôm nay cũng không nhiều lắm, làm một lúc là xong rồi. Cô có thể hỏi Tạ tổng xem có thể chờ tôi một chút không?" Ôn Bình Hàn nói.

"Okay...." Phương Ninh Thù thờ thẫn quay về, truyền tin như một cái loa di động.

Công việc tuy nhẹ nhàng, nhưng đối với cô, đây là một sự xúc phạm đến năng lực của bản thân!

Cũng may Tạ Tri Phỉ còn nhớ đến chính sự. Sau khi nhận được phản hồi của Ôn Bình Hàn, cô cùng Phương Ninh Thù đến trụ sở chính để họp, sẵn tiện giới thiệu cho cô một số bộ phận thường xuyên liên lạc.

Sau khi xong việc, Tạ Tri Phỉ ghé thăm cha cô.

Tạ Hoành Húc nhìn Phương Ninh Thù, rồi hỏi Tạ Tri Phỉ: "Sắp cuối năm rồi, nhiều việc như vậy mà con còn đổi nhân sự, không sợ bị loạn sao?"

"Không hề, thư ký Phương không phải hạng xoàng đau, bố cứ yên tâm." Tạ Tri Phỉ cười đáp.

Phương Ninh Thù nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu, yên lặng đứng một bên chờ. Đợi Tạ Tri Phỉ chuẩn bị rời đi, cô tiến lên mở cửa rồi đi theo phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Tạ tổng dường như rất tin tưởng tôi."

"Tất nhiên rồi. Nếu không tin cô thì tôi còn tuyển cô làm gì?" Tạ Tri Phỉ mỉm cười, nhìn thẳng về phía trước: "Lúc trước ở trụ sở chính cũng có nhiều người coi thường tôi, hay gọi tôi với cái danh đại tiểu thư, cũng giống như họ xem thường chức thư ký của cô vậy, nhưng một ngày nào đó, họ sẽ phải nhìn chúng ta với con mắt khác, đúng không?"

Phương Ninh Thù nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của cô, lời nói tuy điềm tĩnh nhưng lại mang theo một sự quyết tâm không gì lay chuyển được, khiến tham vọng đã ẩn sâu trong lòng cô cũng bị khơi dậy: "Đúng vậy."

Tạ Tri Phỉ bước vào thang máy, hỏi: "Lịch trình ngày mai như thế nào?"

"Buổi sáng chín giờ đến học hỏi và trao đổi ở công ty của Lý Hồng Ngạn, sau đó cùng dùng bữa trưa. Buổi chiều lúc ba giờ có hẹn chơi golf với Vương tổng. Vương tổng này khá kiêu ngạo, thích dạy đời người khác, cô có thể giả vờ đánh hụt vài lần, xin lời khuyên của ông ấy, sau đó đánh vài cú hoàn hảo để thể hiện thành quả học hỏi từ ông ấy, làm vậy sau này đàm phán sẽ dễ dàng hơn.

Tối nay tôi đã đặt một nhà hàng hải sản Michelin, tuy nhiên tôi nghe nói bà Vương khá ghen tuông, tốt nhất không nên nán lại lâu, tôi cũng đã chuẩn bị một chiếc vòng cổ để cô đưa cho Vương tổng, để ông ấy tặng cho vợ." Phương Ninh Thù nói.

"Không tồi." Tạ Tri Phỉ tán thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!