Chương 30: Truyền thừa điện, khảo nghiệm cuối cùng

" Phá cho ta."

Mộ Ly điên cuồng thúc dục trong người tất cả linh khí, ngay cả trong người huyết mạch cũng điều động đứng lên, chỉ thấy song trảo hư ảnh bên trong vốn là như ngọc bàn tay lúc này đã biến thành một miêu trảo sắc bén.

" Răng rắc." Một thanh âm phá vỡ sự điên cuồng, ngồi trên lưng nàng Dung Hoa cũng điên cuồng bấm pháp quyết giúp Mộ Ly đòn cuối cùng.

Dùng toàn lực sực mạnh thân thể Mộ Ly lại đánh một đòn vào khe nứt.

" Ầm"

Một đạo chấn lực ba động tãn mát xung quanh, ngồi trên lưng Dung Hoa bị đạo trấn lực làm cho ngất xỉu.

Một đạo ánh sáng dần dần xuất hiện, như một ánh sáng hy vọng nơi cuối đường hầm tâm tối.

Cố dùng sức lực kéo lê lếch thân mình, khi nhìn thấy phía trước một toà cổ xưa điện Mộ Ly liền mất đi ý thức ngất xỉu.

Mộ Ly cảm thấy thất thoát lực lượng, nàng đã dùng toàn bộ linh khí trong đang điền cùng khí hải thậm chí là lực lượng thân thể nên liền hôn mê bất tỉnh.

Hôn mê không biết bao lâu Mộ Ly cảm thất mộ đạo ấm áp như dương xuân ấm áp cọ rữa thân thể mình.

Mơ hồ tỉnh lại nàng thấy Dung Hoa một bên đang dùng pháp thuật điều trị thân thể mình.

" Ngươi đã tỉnh." Dung Hoa nhìn thấy Mộ Ly đã tỉnh liền nhẹ nhõm, dù sao cũng là ân nhân cũng mình, nếu không phải nhờ có Mộ Ly thì nàng đã chết ở trong mê trận, Dung Hoa mặc dù là thiên chi kiêu tử của Bách Hoa cốc nhưng không phải là một loại điêu ngoa không hiểu chuyện.

" Đa tạ" Mộ Ly khô khốc thanh âm, nàng thật mệt mõi, cả thân thể thoát lực như vậy nếu cừu nhân đến nàng cũng không có lực hoàn thủ.

" Không cần cảm tạ dù sao ngươi đã giúp ta rất nhiều, nếu ngươi đã tỉnh thì mau điều tức ta cũng phải nhanh chóng bổ sung linh lực."

Gật đầu đồng ý Mộ Ly bắt đầu chìm vào tu luyện xem xét bản thân nội trạng. Bởi vì sử dụng toàn bộ linh khí nên mới có cảm giác thoát lực, cũng không để lại thầm thương gì, lấy hạ phẩm linh thạch bổ sung linh lực khoản hai canh giờ Mộ Ly cùng Dung Hoa đi đến truyền thừa điện.

Truyền thừa điện nếu xét ở cặp mắt của Mộ Ly thì nó giống một điện thờ ở Nhật Bản, phong cách mộc mạc giản dị được cấu trúc từ một loại gỗ có thể phát ra mùi hương, lại có lực cứng rắn như linh thạch.

Đại môn tự mở, Mộ Ly cùng Dung Hoa nhìn nhau rồi đi vào, bên trong cùng kiến trúc bên ngoại một dạng mộc mạc giản dị, đủ thấy chủ nhân nơi đây không chú trọng tiểu tiết bề ngoài.

" Các ngươi đã đến." Ở giữa đền thờ xuất hiện một hư ảnh lão đầu, mặc một bộ bạch y như một lão thần tiên, nụ cười ấm áp như nắng sớm tan tuyết, khiến người khác có cảm giác thân cận.

" Ra mắt tiền bối." Mộ Dung song nữ đồng thanh.

" ừm, các ngươi rất tốt, đã thông qua được trận pháp ấy tức đã thông qua được khảo nghiệm của ta." Lão giả vuốt râu giải thích.

" Trận pháp ấy vốn là một tự nhiên hình thành trận pháp, mặc dù chỉ có tác dụng làm huyễn cảnh nhưng trong đó có ta động tay động chân một ít thủ đoạn, các ngươi đã qua trận pháp ấy đồng nghĩa vời việc đã qua khảo nghiệm của ta nhưng vẫn còn một cuối cùng khảo nghiệm."

" Cuối cùng khảo nghiệm." Song nữ nghi hoặc.

" Cho hỏi tiền bối cuối cùng khảo nghiệm là gì." Mộ Ly hỏi, dù sao truyền thừa chỉ có một khảo nghiệm cuối cùng là quan trọng nhất, mặc dù nàng cũng không xem trọng truyền thừa, với nàng mà nói tu tiên chính là tu ta chi đạo, tiếp nhận một người khác truyền thừa cũng không biết là tốt hay là xấu.

" Khảo nghiệm cuối cùng, là linh căn." Bạch sam lão giả vui vẽ đáp.

Nghe khảo nghiệm cuối cùng là linh căn Dung Hoa thầm hô không tốt, nàng đã thấy qua Mộ Ly tinh thuần mộc hệ linh lực nếu quả thật Mộ Ly đạt được truyền chẳng khác nào nàng về tay không.

" Chỉ đơn giản vậy." Mộ Ly nghi hoặc, một truyền lại có thế đơn giản như vậy mà tiếp được.

" Ngươi nghĩ đơn giản vậy, muốn vượt qua trận pháp yêu cầu ngộ tính, tâm tính, thực lực, phán đón một thứ cũng không thể thiếu, ta đợi suốt mấy vạn năm gặp không ít bao nhiêu thiên tài nhưng vẫn thiếu một trong số đó, mặc dù hai người là đồng tâm vượt ải cũng xem như hợp lệ." Lão giả không nhanh không chậm giải thích.

" Như vậy khảo nghiệm cuối chính là bắt buộc tu sĩ phải là đơn mộc linh căn?" Mộ Ly dò hỏi.

" Rất đúng, truyền thừa y bác của ta yêu cầu đan mộc linh căn không hề pha tạp, nhìn ngươi tinh thuần mộc linh khí chắc thiên phú cũng cực cao." Nói với Mộ Ly sau đó hắn lại quay sang Dung Hoa nói tiếp" nữ oa này lại là hiếm có Mộc Linh thể trời sinh cùng mộc linh khí thân cận cũng rất thích hợp ý ta." Nói tới hắn thâm thuý ánh mắt nhìn hai nàng.

Dung Hoa một bên rất khó xử, một bên là ân nhân cứu mạng, một bên là cơ duyên của mình nàng không biết thế nào cho phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!