Trần Tư sững sờ, nổi giận: Ngươi!
Ta vung tay tát vào bàn tay hắn đang đưa ra.
Hệ thống trong đầu ta kích động gào thét, lập tức hóa thành trống trận, gõ cho ta một khúc phá trận.
Vân Nhi lên tiếng ôn nhu:
"Tỷ tỷ vẫn chưa buông bỏ sao? Muội muội nguyện ý rút lui."
"Buông bỏ? Thứ gì cũng đáng để ta buông bỏ sao?
Tại sao ta phải gây oán chuốc cừu với ngươi? Trần Tư, ta không so đo là vì ta rộng lượng, nhưng đây không phải lý do để ngươi dùng đạo đức trói buộc ta.
Ngươi nuốt lời, bội ước, là ngươi có lỗi với ta.
Hôm nay ta đến tham dự yến tiệc mừng thọ, là vì tình nghĩa hai tộc, chứ không phải vì ngươi. Ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, kẻ gây ra tổn thương không có quyền yêu cầu sự tha thứ, ta tác thành cho ngươi và Vân Nhi, là ta rộng lượng, không liên quan đến hai người."
Lời nói của ta đanh thép, sắc mặt Vân Nhi và Trần Tư đều tái nhợt.
Sắc mặt Long tộc Đế Quân cũng không dễ coi, cố nén cơn giận muốn gọi đứa con trai mất mặt kia trở về, xin lỗi ta.
Các vị thần tiên không khỏi phụ họa theo ta.
Trần Tư đột nhiên nhảy ra ngoài càng trở nên nổi bật.
Ta thản nhiên ngồi xuống.
Lén hỏi hệ thống: [Vừa rồi có ngầu không?]
Hệ thống giơ ngón tay cái: [Ngài là thần của ta!]
11
Yến tiệc đã qua nửa chừng, Phượng Thăng vẫn chưa tới.
Ta đầy đầu nghi hoặc.
Hỏi hệ thống: [Phượng Thăng sao còn chưa tới? Ta còn đang chờ hắn tới diễn màn hai nam tranh một nữ, tạo điểm nhấn cao trào nữa chứ.]
Hệ thống bên kia hình như cũng đang uống rượu, lúc này say khướt, nghe vậy nói lắp bắp:
[Ta xem thử.]
Một lát sau, hệ thống phát ra tiếng kêu thảm thiết.
[Trời ạ!! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Phượng Thăng bị Thiếu chủ Ma tộc bắt cóc rồi!!!]
Ta: ???
Cái gì cơ?
Ta đã nói thần tiên không thể ngày nào cũng yêu đương rồi mà! Ngươi xem, đường đường Phượng tộc Thiếu Quân, gặp Ma tộc lại bị bắt cóc!
Thật là mất mặt!
Mất mặt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!