"Tôi nói thế này," tôi liếc anh, "Tôi không bảo không học. Cho nó học thêm lớp vẽ, không thể chỉ học mấy thứ kia mãi. Học nhiều quá thành ngốc thì sao."
"Hôm nay cô quan tâm Tinh Tinh lắm nhỉ, tại sao?" Anh nhíu mắt nghi ngờ.
Tôi cười lạnh trong bụng.
Hừ, hỏi để mà hỏi
- vì muốn hòa thuận với cha con nhà các người, tránh bị đá xuống biển làm mồi cá mập.
"Tự dưng hôm nay tôi thấy có chút lương tâm, anh đồng ý hay không?"
Anh tặc lưỡi: "Ngủ trước đi đã."
Tôi chớp mắt: "Vậy tôi coi như anh đồng ý nhé."
Anh liếc tôi nhàn nhạt: "Ngủ trước đi."
Chưa kịp nói thêm, anh đã xuất hiện trước mặt, hôn tôi một cái mạnh mẽ.
Tôi ngây người, đầu óc mơ hồ, không nghĩ được gì nữa. Trong đầu chỉ còn một câu—
Tôi không còn là thiếu nữ thanh xuân vô địch.
Giờ tôi là thiếu phụ thanh xuân vô địch rồi. Hehe.
Sáng hôm sau, chuông báo thức Cố Dã vang, còn tôi mí mắt muốn sụp vì buồn ngủ.
Ngược lại, đại tổng tài vẫn tỉnh táo, tinh thần phơi phới.
Tôi không hiểu cấu tạo cơ thể đại tổng tài thế nào. Người vận động là anh, sao tôi dậy không nổi?
Thấy anh thay đồ đi làm, tôi cố chút sức mọn thì thào: "Lớp học vẽ của Tinh Tinh…"
"Để sau hẵng nói."
Tôi ném gối thẳng tới.
Tôi bị hút cạn sinh lực, anh lại bảo "để sau hẵng nói"?!
Dĩ nhiên, mười gan tôi cũng không dám nói.
Cố Dã liếc tôi, ánh mắt đào hoa thoáng cười, giọng lạnh lùng: "Nếu nó muốn học thì cho học."
Thế mới đúng.
Kế hoạch lấy lòng "người nhà họ Cố" bước một hoàn thành, tôi yên tâm ngủ tiếp.
Lại ngủ thẳng đến trưa. Dù ngủ kỹ, cơ thể vẫn rã rời. Tôi nằm giường rủa Cố Dã tám trăm lần, mới nguôi giận, bò dậy rửa mặt chuẩn bị ăn.
Cố Tinh Tinh gần hết bữa. Thấy tôi, cậu hơi ngạc nhiên, do dự rồi nói: "Cổ cô…"
Tôi theo phản xạ che cổ lại.
Chết tiệt, sớm muộn gì cũng g.i.ế. c cái tên khốn Cố Dã đó!
Tôi nghiến răng nặn nụ cười: "Muỗi cắn. Cô thuộc dạng hút muỗi quá."
Cậu chỉ "ồ" một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!