Nơi góc tường cung điện đen thẳm, nàng dùng sức đẩy Hạ Lan Lăng ép vào tường, vẻ mặt yếu đuối như muốn khóc:
"Ca ca, huynh sợ yêu muội sao?"
…Hửm? Sao lại cảm thấy sai sai? Chẳng lẽ nàng thật sự định học y như tiên cô trong sách?
Lâm Táp Táp là đại tiểu thư, là người có lòng kiêu ngạo và biết giữ thể diện.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ đến cảnh mình chết thảm, bị linh lực đánh bay, rồi ngã xuống tan xương nát thịt… Nàng lại thấy —— mình có thể uốn thì uốn, mặt mũi… lúc cần thì cũng có thể không cần.
Lâm Táp Táp tính tình nóng vội, đã học được là phải áp dụng liền. Nàng định khi trời tối sẽ đến tìm Hạ Lan Lăng để gọi ca ca thử xem.
Vừa nghĩ tới đây, ánh sáng trước mắt chợt lóe —— có người đột nhiên gỡ quyển sách khỏi mặt nàng.
Ánh sáng trời rọi xuống khuôn mặt Lâm Táp Táp, khiến nàng nhất thời không mở nổi mắt.
Trong mơ hồ, nàng thấy dáng người cao gầy trong bộ y phục trắng, gương mặt tuấn tú như họa đang rũ mắt nhìn quyển sách trong tay.
Thật là nghĩ gì đến đó.
Thiên đạo giúp ta rồi.
Lâm Táp Táp bắt đầu đi tìm... một bức tường.
Ngoài cha mình ra, Lâm Táp Táp chưa từng tiếp xúc nhiều với nam nhân, càng không biết phải làm sao để chiếm được trái tim họ.
Giờ thì khác rồi, nhờ có thoại bản chỉ dạy, sách viết thế nào thì nàng định làm y như thế. Chỉ tiếc hiện tại không phải ban đêm, bên hồ cũng chẳng có bức tường cung điện nào để nàng đẩy người vào… nhưng không sao, cách đó mấy bước có một cây cổ thụ trăm năm, đủ dùng rồi.
"Lăng Ca ca , sao huynh lại đến đây?"
Lâm Táp Táp chuẩn bị bắt đầu làm thân.
Nàng giả vờ ngạc nhiên mừng rỡ, hai chữ ca ca thốt ra trơn tru hơn nàng tưởng. Nàng đứng dậy khỏi ghế lắc.
Hạ Lan Lăng liếc qua nội dung cuốn sách, quả không hổ là nam chính, đọc xong mặt mũi chẳng đổi sắc, tự nhiên gập sách lại rồi đưa trả cho Lâm Táp Táp, nói:
"Đến để truyền linh lực cho muội."
Mỗi ngày đều đến.
Truyền linh lực cần một nơi an toàn và yên tĩnh, hiển nhiên bên hồ không phải chỗ thích hợp. Trên đường theo Hạ Lan Lăng quay về viện, Lâm Táp Táp vừa đi vừa canh khoảng cách với gốc cây cổ thụ, tụt lại vài bước rồi xắn tay áo.
Trước khi thực hiện cú cây tường đốn, nàng cần hỏi rõ một chuyện:
"Lăng Ca ca, huynh thích Lạc Thủy Vi à?"
Hạ Lan Lăng không thèm ngẩng mắt: Tất nhiên là thích.
Huynh nói gì?! Lâm Táp Táp bùng nổ.
"Sao huynh có thể thích nàng ta?!" Giai đoạn này huynh đâu thể thích nàng ta chứ.
Câu trả lời của Hạ Lan Lăng khiến Lâm Táp Táp rối loạn kế hoạch, không kịp theo đúng thứ tự trong sách, nàng tức tối định đẩy Hạ Lan Lăng vào cây.
Tiếc là sách vẫn chỉ là sách, thực tế khác xa — Lâm Táp Táp đâu có sức mạnh như nữ thần tiên trong truyện, vóc dáng lại chỉ cao đến vai Hạ Lan Lăng, nên thay vì đẩy được, động tác đó giống như đang đánh người.
Hạ Lan Lăng đứng vững như núi, bị nàng đẩy một cái chẳng hề hấn, chỉ có ánh mắt trầm xuống một chút.
Lâm Táp Táp thấy mất mặt, bực bội chất vấn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!