Minh Dạ Nguyệt nhíu mày đứng yên một chút rồi như chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng đuổi theo cô gái ấy
- Không thể nào...! Không thể nào...!
- Anh tự lẩm bẩm
Hình bóng đó... Cô gái đó... Cảm giác đó... Không thể nào sai được! Chính là người anh muốn tìm suốt bao năm qua!
Cứ vậy một chàng trai điên cuồng chạy hết con phố này tới con phố kia tìm.
[Ký chủ thật tàn nhẫn nha] Hệ thống mỉa mai
Ngữ Kỳ chỉ im lặng đứng một góc, nắm chặt lấy góc áo gần ngực thở.
Hệ thống vốn đang mỉa mai thấy tâm trạng ký chủ chưa từng có trạng thái hỗn loạn như vậy, muốn nói gì đó
[Hắn cũng là một phần linh hồn của ta] một giọng nói vang lên nhưng Ngữ Kỳ không nghe thấy
Hệ thống vô cùng ngạc nhiên, phức tạp nhìn cô rồi lựa chọn im lặng
Tim thật đau, rõ ràng biết bản thân như nào cô lại luôn phủ nhận cảm giác của mình.
Cứ vậy mà bỏ lỡ nhau, một người điên cuồng tìm kiếm còn một người thì trốn tránh
- Dạ Nguyệt, chúng ta là hai đường thẳng song song, thật khó để chạm vào nhau...
Lúc cô thấy anh đã rời xa nơi cô đi rồi mới bước ra từ ngõ nhỏ quay lưng đi
Vừa bước ra khỏi ngõ còn chưa kịp rời đi thì bỗng bị một lực mạnh mẽ kéo về phía sau, cô ngã vào một lồng ngực ấm áp và lập tức bị ôm chặt
- Tìm thấy em rồi...! Là em...!
- Minh Dạ Nguyệt bật cười hạnh phúc
- Dù anh vừa mới gặp em nhưng anh có thể chắc chắn là cô ấy...!
- Anh nói tiếp
Ngữ Kỳ xao động... Cô đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt của anh mỉm cười nước mắt rơi
- Là anh...!
Bỗng dưng không gian ngưng đọng lại, tất cả mọi người cũng dừng lại mọi hành động, nhưng cô và anh đều không quan tâm cả hai cùng đắm chìm vào đôi mắt nhau
[Tới lúc rời đi rồi] Giọng hệ thống vang lên có vẻ sốt ruột, rõ ràng cũng chỉ là một phần linh hồn của chủ nhân nhưng lại có thể giam giữ linh hồn ký chủ ở lại là đủ hiểu phần linh hồn mạnh mẽ thế nào. Nếu nó không nhanh chóng kéo ký chủ ra e rằng sẽ bị nhốt lại mất.
Ngữ Kỳ nhíu mày nhìn tay bắt đầu trong suốt vội vã nhìn Minh Dạ Nguyệt, nhún chân đặt lên môi Minh Dạ Nguyệt một nụ hôn thật nhẹ, mềm mại tinh khiết, anh cũng nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác ấy
Khi đôi môi cô rời đi, anh mở mắt ra liền hoảng hốt. Cô bắt đầu trong suốt, Ngữ Kỳ nở nụ cười thật đẹp
- Cảm ơn anh đã luôn yêu em! Dạ Nguyệt!
- Không! Không!
- Minh Dạ Nguyệt cố ôm ghì lấy cô nhưng cô hoàn toàn biến mất
Một hình bóng mờ ảo hiện ra
[ Đợi tới khi ngươi sẵn sàng trở về là một phần linh hồn ta thì ngươi sẽ được gặp lại nàng]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!