Chớp mắt cũng đã hết một tuần, cũng đã đến lúc San San phải đến trường. Cô rất ghét đến trường nhưng giờ cô thà đến trường còn hơn gặp mặt tận hai nam chủ....
Hôm nay San San ăn mặc vô cùng đơn giản, mái tóc được buộc gọn lên lòa xòa vài lọn tóc rơi xuống khuôn mặt, da trắng như tuyết đôi môi không đánh mà đỏ, đôi mắt long lanh tỏa sáng.... Không còn là Tích San San hở hang của ngày trước nữa, cô nhìn chiếc xe Audi thở dài....
Đi đại học cũng thật phô trương đến mức có xe riêng vậy không? Nhưng cô vẫn mặc kệ ngồi lên xe lái xe đến trường, dù gì đến hay không cũng chỉ là tránh né nam chủ, nếu cô ở nhà chắc chắn bà Hạ sẽ kéo cô ra công ty.
San San đi đến trường không khỏi ồ nhẹ lên một tiếng, ngôi trường quá đẹp đi? Cô bước ra khỏi xe có vài người đã đi qua cô thì thầm...
- Thật xinh đẹp a~... Có khi còn hơn nữ thần Minh Đang Linh của chúng ta cũng nên?
Một nữ sinh thì thầm bên cạnh một nữ sinh khác, nữ sinh kia cười gật đầu rồi nói lại:
- Đúng vậy, nhưng cậu không sợ fan của Nữ thần Đang Linh mỗi người cho cậu một cái đạp cậu liền bẹp dí sao?
Nữ sinh kia bĩu môi quay đi tiếp tục thì thầm, hoàn toàn lọt vào tai của Minh Đang Linh... Cô ta túm chặt góc váy nhăn nhún, hôm nay cô ta cố tình ăn mặc đơn giản mà xinh đẹp để gây ấn tượng ngày đầu đi học lại... Nhưng bị Tích San San kia chiếm vị trí ấn tượng trước, cô ta không khâm phục!
San San thần kinh thô không quan tâm đến lời bất kì ai liền bước đi tìm phòng học, hôm nay cô mặc một chiếc quần jeans và một chiếc áo sơ mi tùy tiện phối hợp, vô cùng đơn giản lại tôn lên vòng 3 cùng đôi chân thon dài xinh đẹp...
------Mị là giải phân cách---- ---
Trong phòng học
Cô đã yên vị trí của mình nhưng không tránh được những ánh mắt kì quặc của đám con trai, lẫn ánh mắt hình viên đạn của con gái... Nói thật cô kiếp trước giết người luôn đeo mặt nạ Cố Nhi Nhi đưa, bảo đừng bao giờ lộ khuôn mặt trước đối thủ, cô luôn tự ti rằng mình xấu lên nhất quyết nghe theo... Nhưng dụng ý của Cố Nhi Nhi không muốn cô em gái mình yêu thương cũng dùng thân thể để giết hạ mục tiêu... Cô không muốn đứa em của mình tiếp tục bảo vệ mình, mà mình sẽ bảo vệ đứa em... Nhưng cứ vậy mà nghiệp chướng xảy ra....
- San San!
San San nghe thấy giọng nói rất quen, quay ra đúng là Mai Mai, cô liền mỉm cười gật đầu, Mai Mai vô tư ngồi cạnh cô ríu rít nói chuyện, Minh Đang Linh ngồi bàn dưới thì thầm với bạn cái gì đấy liền mỉm cười đứng dậy đi về phía San San.
- San San... Chúng ta lại cùng lớp, thật trùng hợp...
Khuôn mặt của Minh Đang Linh nhẹ nhàng yếu ớt vô cùng, San San đang nói chuyện với Mai Mai thấy cô ta gọi tên mình liền lười không muốn ngẩng đầu lên tiếp tục nói chuyện với Mai Mai, Minh Đang Linh bối rối khi bị bơ... Tay động nhẹ ký hiệu cho ai đó bị lọt vào mắt của San San, cô đang xem Minh Đang Linh muốn diễn trò gì đây...?
- Này, Đang Linh gọi cậu đấy, cậu bị điếc đấy à con nhỏ háo sắc?
Một giọng nói chua ngoa vang lên, San San nhìn cô ta liền nghi hoặc hỏi:
- Cô là ai?
Mai Mai đang định nói giúp San san nhưng nghe thấy vậyvai liền rung lên cười muốn trọng thương... Phương Ân Hoa điên tiết chỉ tay vào mặt cô nói:
-Cô đừng giả ngu, tôi là Phương Ân Hoa, còn cô đừng có bắt nạt Đang Linh bởi vì Đang Linh được Giáo sư yêu mến, hết lần này đến lần khác cô cố ý cản trở rồi đấy!
San San mặt nghệt ra.... tiếp tục hỏi:
- Cô nói tôi giả ngu tại sao vẫn giới thiệu lại tên...?
Lần này không chỉ mình Mai Mai cười đến trọng thương mà có vài người trong lớp cũng đã lén lút cười, Phương Ân Hoa tím tái mặt mày, kéo mạnh Mai Mai ra ngoài làm Mai Mai tí mất thăng bằng. Túm chặt tay San San lôi cô đứng dậy nói:
- Hảo! Nữ nhân háo sắc đi cướp người hôm nay cũng dám đối đáp lại cơ đấy?
San San để yên cho cô ta nắm chặt tay, Mai Mai thấy bất bình liền đi tới cố gỡ tay của Phương Ân Hoa ra nói:
- Buông San San ra! Phương Ân Hoa, cô đừng có quá đáng!
Phương Ân Hoa hừ nhẹ một cái hất mạnh tay ra làm Mai Mai ngã ra đất đầu chạm vào ghế đau điếng người, San San thấy liền giật mình định đi lại gần đỡ Mai Mai dậy nhưng bị cô takéo mạnh người lại tát San San một cái rất mạnh nghe thấy cả tiếng bốp rõ to, mọi người bắt đầu xì xầm. Minh Đang Linh cười thầm trong lòng nhưng vẫn giữ tay Phương Ân Hoa khẩn cầu nói:
- Hoa Nhi, do mình không tốt, đừng dánh San San mà!
Phương Ân Hoa hừ lạnh một cái chưa kịp nói gì thì...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!