Chương 47: Bàn Tay Vàng?

Minh Đang Linh nhìn anh cảm động nói:

- Minh ca? Người tới đây để gặp Linh Nhi sao...?

Dạ Minh im lặng... Không phải anh muốn đến... Bàn tay anh đột nhiên muốn ôm cô ta vào lòng nhưng anh kìm chế thật chặt cố gắng hết sức không làm gì quá đáng với cô ta.

San San bỗng dưng cảm nhận có gì đó kì lạ, tự dưng cô rất muốn ra ngoài... Cảm giác như ai đó cố đẩy cô ra xe, cô cười nhẹ cái, thong thả bước ra khỏi cửa xe bước đến bên cạnh Dạ Minh, xem ra cô lại phải đóng nữ phụ độc ác đi?

Minh Đang Linh nhìn thấy cô bước ra liền ánh mắt có chút gian xảo xà vào lòng Dạ Minh ôm chặt nói:

- Có phải Minh Ca nhớ Linh Nhi quá không?

Dạ Minh cứng đờ người... Tay anh bỗng muốn ôm cô ta lại.... Anh không thể... Cánh tay Dạ Minh run run đặt lên vai của Minh Đang Linh... Hay nguyên chủ vẫn còn trong cơ thể của anh...? Nhưng rõ ràng ký ức của nguyên chủ mới ở mức độ có hảo cảm với Minh Đang Linh hoàn toàn chưa có gì cả tại sao lại bị kiểu này...?

Minh Đang Linh ánh mắt lấp lánh khi thấy anh nắm chặt vai cô ta, cô ta nhướm người lên gần lại gần môi của anh...

San San vẫn im lặng nhìn, cô cảm giác có gì kì lạ như thân thể muốn tát cho Minh Đang Linh một cái nhưng cô chính là không làm như thế.

Dạ Minh đơ người, hít một hơi thở sâu... Nguyên chủ... Xin hãy để tôi đối xử với cơ thể này thật tốt, sẽ không ngược đãi cơ thể này! Bỗng từ không thể cử động liền có thể thả lỏng một chút, làn môi của cô ta sắp chạm đến môi anh liền bị anh ánh mắt sắc lạnh của anh làm cô ta đơ lại, Anh lập tức đẩy cô ta ngã lăn ra...

San San và cô ta cùng ngơ ngác, San San định lại gần đỡ cô ta dậy liền bị anh ôm chặt vào lòng thở dốc... Anh đã sử dụng hết sức lực để điều khiển cơ thể nặng trĩu này rồi...

San San theo phản xạ ôm lại khó hiểu cố đẩy anh ra hỏi:

- Này Dạ Minh? Bỏ tôi ra????

Dạ Minh nhắm chặt đôi mắt lại hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại trái tim đập thật mạnh tưởng chết... May mà anh chưa làm gì sai với cô... Trái tim của anh cũng bỗng nhiên được thả lỏng hơn... Anh sợ anh sẽ làm gì có lỗi với cô lắm rồi....

Khi bình tĩnh lại đột nhiên trừng mắt....

----Ta là dải phân cách, ở trái đất----

- Á!!!!!

Roẹt roẹt!!!!!

Mỗ Mỗ đang viết đột nhiên bị một dòng điện lớn đánh bật ra khỏi màn hình máy tính, ngã ra sau đập mạnh người vào bàn ho vài cái, nhìn xung quanh đã mất điện. Mưa rất to sấm cũng rất to nữa...

Nhưng điều kì lạ là màn hình máy tính vẫn sáng... Máy cô là máy liền với ổ điện đáng lẽ mất rồi, Mỗ Mỗ ôm cánh tay trái cố gắng đứng dậy nhìn vào màn hình... Cô ngạc nhiên.... Dòng chữ "Dạ Minh bế Minh Đang Linh vào nhà rồi đè cô xuống" bị xóa đi thay vào đó là Dạ Minh đang ôm chặt Tích San San...

< Ngươi là ai?>

Bỗng nhiên màn hình tối lại, một câu hiện lên trên màn hình làm cô sợ hãi lùi lại một bước im lặng nuốt nước miếng... Tay cô chính là toát hoàn toàn mồ hôi lạnh...

< Tại sao ngươi lại điều khiển ta...?>

Cô vẫn im lặng nhìn màn hình mong nó biến mất nhanh, lưng đã đẫm mồ hôi như đang tắm rồi...

< Không cần biết ngươi là ai.... Nhưng nếu làm tổn hại đến San San... Ta sẽ....>

Cô run rẩy im lặng chăm chú vào màn hình....

< Giết ngươi!>

Bùm!

- Á!!!!

Máy tính cô liền bị nổ bùm một cái, cô cũng dính mấy mảnh liền nằm trên sàn đất, cánh tay đau nhói đầy máu ngất tỉnh....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!