Chương 103: Đừng Buồn

- San San, tỉnh dậy, tỉnh dậy...

Giọng nói của ai... Tại sao lại dịu dàng như vậy... Tại sao lại thân thuộc đến thế...?

- Này cô kia! Ký chủ của ta gọi cô dậy, cứ nằm ỳ ra thế hả? Có muốn ăn sét không?

San San bật mở mắt thấy một khuôn mặt cậu bé dí sát vào mặt, theo bản năng lùi về phía sau trán toát mồ hôi nhìn xung quanh

Đây là đâu? Tại sao lại lạ như vậy?

- Đừng có doạ thân xác của ta hệ thống ngu ngốc!

- Một cô gái xinh đẹp trợn mắt cãi nhau với cậu bé lơ lửng

San San chỉ biết ngoác miệng ra nhìn, cô gái xinh đẹp thấy cô đơ đơ liền bật cười ngồi xổm xuống nhìn cô

- Mới không gặp một thời gian mà đã quên tôi rồi sao San San?

Cô hơi nhíu mày nhìn khuôn mặt cô gái này, rõ ràng khuôn mặt chưa hề gặp qua, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân quen...

- Tại sao lại ngốc nghếch như vậy chứ? Cô thật không biết quý trọng bản thân gì cả

- Đôi tay của cô gái xinh đẹp vuốt nhẹ tóc cô, đem lại cảm giác ấm áp diệu kì

- Cho hỏi... Đây là đâu... Cô là ai...

- San San nhìn xung quanh toàn dải ngân hà

- Đây là không gian của tôi, tôi tên Ngữ Kỳ, và tôi là cô, cô là tôi.

- Cô gái xinh đẹp bật cười

San San nhíu mày vẫn không hiểu lắm, Hệ thống ngoáy ngoáy mũi kinh bỉ

- Ý ký chủ là ký chủ chính là Tích San San nguyên chủ đấy.

San San trợn mắt nhìn cô, không nói thành lời muốn nói mà không thành câu

- Tôi biết cô sẽ ngạc nhiên, tôi tưởng bản thân đã siêu thoát mà bị một gã điên cùng hệ thống ngu ngốc thiểu năng tóm lại, nói chung là cô đừng để tâm làm gì.

- Ngữ Kỳ giải thích

- Vậy sao...? Cô ở cùng họ có hạnh phúc không?

- San San cúi đầu không dám nhìn thẳng Ngữ Kỳ

- Hưm... Cũng được. Không lo nghĩ quá nhiều trừ vài hình phạt biến thái, còn cô? Từ lúc tôi rời đi cô có hạnh phúc không San San?

- Tôi...

- San San á khẩu, cúi gằm đầu không nói câu nào

Ngữ Kỳ nhìn cô rồi đứng dậy, San San hoảng hốt thấy Ngữ Kỳ đứng dậy liền tóm tay Ngữ Kỳ nói

- San San nguyên chủ... tôi... Tôi có lỗi với cô... Tôi đã làm cho thân xác của cô khổ sở, không thể bảo vệ gia đình cô và Thiên Đạo đến phút cuối... Tôi đã ích kỉ... Tôi.. Tôi không cố.. ý...

Ngữ Kỳ ngồi thụp xuống ôm cô vào lòng, San San kinh ngạc đơ người nhìn

- Từ bao giờ San San mạnh mẽ của tôi lại trở lên nhút nhát như này đây? Ngốc! Tôi đã nói từ lúc đó cô chính là Tích San San rồi cơ mà! Tại sao lại tự đem gánh nặng lên bản thân như vậy? Tự hành hạ như vậy cơ chứ? Cô là đồ ngốc hả? Trách nhiệm cái khỉ gió gì! Hãy sống vì bản thân cô ấy, nhìn về tương lai chứ đừng nhìn về quá khứ như vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!