Bác bảo vệ: "Chậc chậc chậc, không thể như vậy được đâu Lâm Liên à."
Lâm Liên vội vàng xua tay: "Không có không có."
Cô vội vàng kéo Lục Kiêu đi vào trong, mặt đỏ bừng: "Sao anh... lại đột nhiên nói là bạn trai."
Lục Kiêu nhìn chằm chằm cô: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Lâm Liên ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Không phải nói là phải 100 vạn mới được sao?"
Lục Kiêu nghẹn lời, không ngờ con số tùy tiện nói ra lúc đó lại tự trói mình lại.
"Em cứ coi như là tiêu xài trước đi."
Lâm Liên nhìn anh với ánh mắt phức tạp, chẳng lẽ vì cô cho 20 vạn, anh quá áy náy, cho nên bán thân mình rồi sao?
Cô nắm tay anh, thở dài nói: "Bảo bối, anh thật là dễ cảm động, không được như vậy đâu, anh phải trân trọng bản thân mình chứ!"
Lục Kiêu cảm thấy giọng điệu của cô nghe thế nào cũng không đúng.
"Em là người phụ nữ nói được làm được," Lâm Liên nắm chặt tay: "Yên tâm, em sẽ sớm kiếm được 100 vạn!"
Lục Kiêu: "..."
Lục Kiêu: "Chậc."
Dẫn con mèo lớn mặt đen sì về nhà, Lâm Liên đang nghĩ xem làm sao để dỗ dành mèo con đang tức giận.
Thì nghe anh nói: "Anh đi lấy chăn xuống."
Lâm Liên: "Cần giúp không?"
Lục Kiêu kiêu ngạo quay đầu đi: "Không cần."
Cô thấy anh hậm hực đi cất chăn, thấy hơi buồn cười, bỏ một phần đồ mua vào tủ lạnh, đồ cần dùng cho bữa tối thì để trên bàn.
Đợi Lục Kiêu lấy hai chiếc chăn bông dày xuống, đặt lên ghế sô pha, thì thấy Lâm Liên đang nấu ăn trong bếp.
Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, nhìn nghiêng càng thêm dịu dàng.
Nước trong nồi trên bếp sôi ùng ục, hơi nóng hòa quyện với ánh hoàng hôn, vô cùng ấm áp.
Lục Kiêu nhìn một lúc, mím môi đi tới giúp cô.
Lâm Liên thấy anh đang tức giận thái thịt, không nhịn được muốn cười.
Không nói đùa, dáng vẻ Lục Kiêu mặt lạnh thái thịt, thật sự giống như sát thủ m.á. u lạnh đang xử lý hiện trường.
"Thái giỏi quá."
Lâm Liên cười tủm tỉm khen anh.
Đây là lời nói thật, thịt và rau Lục Kiêu thái, kích thước dày mỏng đều khiến người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế phải vui mừng.
Quả không hổ là con cháu nhà thợ săn, chơi d.a. o thật sự rất thành thạo.
Đợi đến khi Lâm Liên bắt đầu xào rau, Lục Kiêu ho khan một tiếng, mắt bị cay đỏ.
Lâm Liên lo lắng nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!