Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Máy phát hiện nói dối này mỗi khi chẩn đoán có người dối lòng thì tương đối chuẩn.
Thiết bị này dựa vào nội dung cuộc nói chuyện cùng với cách biểu đạt câu, còn có việc ghi nhận âm lượng lúc nói chuyện, ngữ điệu, cảm xúc mà phân tích đánh giá, sau đó mới đưa ra phán đoán thật giả.
Thẩm Túc không biết vì sao Nguyễn Ấu San cứ nói thích mãi trong khi biểu cảm lại thể hiện ba chữ "Không hề thích" vô cùng rõ ràng.
Hay là vì anh quá nôn nóng, không tự mình đi lựa quà cho nên Nguyễn Ấu San mới không thích?
Nhưng mà để chọn được bộ đề này, bản thân anh cũng phải tự mình truy cứu thông tin, so sánh đủ kiểu, tự mình lựa chọn các kiểu, Lâm Đạt chỉ là đi hỗ trợ chút xíu thôi mà......
Khoan đã, Nguyễn Ấu San căn bản cũng đâu biết quà này có phải tự anh mua hay không đâu, cho nên, suy luận như thế là sai rồi.
Thẩm Túc không thích vòng vo, liền trực tiếp hỏi: "Em rõ ràng không thích cái này, tại sao lại cứ nói thích?"
Nguyễn Ấu San đột nhiên giật mình, cảm giác nội tâm bị người ta nhìn thấu!
Bố Thẩm quả nhiên có thuật đọc tâm!
Nguyễn Ấu San chớp chớp đôi mắt, yên lặng mà nhìn bố Thẩm.
Vừa đối mắt trong lòng vừa không ngừng gào thét – em muốn bộ sưu tập son môi mới nhất của Chanel, trọn bộ mười hai màu!
Nếu có thể được tặng kèm hộp quà phiên bản giới hạn thì càng tốt!
Thẩm Túc nhíu mày: "Em nhìn tôi như vậy làm gì? Hỏi em sao không trả lời?"
Nguyễn Ấu San liền thở phào nhẹ nhõm:....
Xem ra bố Thẩm không có thuật đọc tâm.
Nguyễn Ấu San liền nhớ đến một điều về phong cách làm việc của Thẩm Túc, là thích người ngay thẳng, không thích kiểu nói dối tung hoả mù các kiểu.
Nguyễn Ấu San: "Đề ôn thi đại học đâu có được tính là quà chứ! Bởi vì đây là em muốn, là vì thành tích, không thích cũng không thể không làm.
Đã tặng quà cho người khác, người nhận không nhất thiết phải lúc nào cũng cần, cũng không cần phải là đồ nhu yếu phẩm.
Trọng tâm chính là khi nhìn vào là sẽ cảm thấy thích, cảm thấy vui vẻ.
Em nhìn đống đề ôn thi nhiều như vậy, cả ngày tập hát tập nhảy mệt rã rời xong lúc về lại ký túc xá, mệt mở mắt không nổi luôn mà còn phải chong đèn chiến đấu hăng say với đống đề này, tuy biết là rất cần, nhưng mà không có vui nổi!"
Nghe Nguyễn Ấu San giải thích một tràng như thế, Thẩm Túc mới vỡ lẽ, hoá ra tặng quà không phải kiểu "anh có lòng chọn lựa", "cô thật sự rất cần" là được.
Thẩm Túc chưa bao giờ tặng quà cho phụ nữ, huống chi là một cô gái mới lớn, đương nhiên sẽ không biết mấy cái điều rườm rà đó.
Có tặng quà thì cũng chỉ tặng cho các trưởng bối, đã có thư ký Lâm Đạt giúp chuẩn bị cho rồi.
Thảo nào hôm nay lúc anh nhờ Lâm Đạt đi ra ngoài mua bộ đề thi này, Lâm Đạt còn cố ý hỏi anh: "Đây là tặng cho con cháu trong nhà hay sao ạ? Hình như trực tiếp tặng một bao lì xì thì có vẻ được hơn đó sếp?"
Và anh đã trả lời là "Tặng cho Nguyễn Ấu San, cô ấy không có rảnh để tự đi mua."
Vẻ mặt lúc đó của Lâm Đạt viết đầy một chữ 'khó hiểu'.
Lúc ấy, anh lại cho rằng vẻ mặt đó của Lâm Đạt là vì không hiểu được tình cảm cha con thuần khiết giữa anh và Nguyễn Ấu San mới đau.
Thẩm Túc bây giờ đã biết rồi, cho dù có là tình cảm cha con đi nữa thì con gái cũng không có thích được bố tặng quà như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!