Lúc Kỷ Phi Thần thấy động tĩnh mà quay trở về thì bên ngoài khách điếm đã đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều thị vệ tuốt đao đứng sẵn ở cửa, cũng có người ra ra vào vào để áp giải sơn phỉ, một số khác thì đi thu dọn những xác người không may bỏ mạng.
"Không ổn rồi!" Kỷ Phi Thần nhíu mày, lòng quýnh lên, vội vàng chạy vào trong: "Vãn Tình và A Dao chỉ sợ đã xảy ra chuyện."
Nhưng mà vừa mới vào cửa, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, hắn lại vô cùng sửng sốt.
Thẩm Vãn Tình vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chống cằm ngồi cạnh bàn, Tần Chi Hoán ngồi phía đối diện, ánh mắt nhìn cô tràn ngập nhu tình; bên cạnh một đám thị vệ đang quỳ, người rót nước người lau mồ hôi, đưa trà và điểm tâm đến tận miệng cô, sau lưng còn có một nha hoàn đang ân cần bóp vai cho cô nữa.
"Để ta tự làm là được!"
"Không không không, chuyện này sao có thể để Thẩm cô nương tự làm được, nhỡ đâu hầu gia trách tội ta thì ta gánh không nổi."
"…Ta đi nhà xí một chút."
"Ta giúp cô nương!"
"Không cần!"
Cách một cái bàn, bên này Phong Dao Tình vừa uống trà vừa hóng chuyện vô cùng thảnh thơi, sau khi nhìn thấy Kỷ Phi Thần còn vẫy tay bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình nữa.
Kỷ Phi Thần: "Chuyện gì vừa xảy ra thế?"
"Muội cũng không rõ lắm. Vừa ngủ một giấc tỉnh lại đã nghe mọi người bảo rằng Vãn Tình cứu mạng tiểu hầu gia, chắc là tiểu hầu gia giờ đang muốn cảm ơn muội ấy đấy." Phong Dao Tình đẩy ly trà cho hắn: "Tạ công tử đâu rồi?"
"Hai người bọn ta chia nhau ra đi, chắc huynh ấy cũng đang trên đường về rồi."
Kỷ Phi Thần lời nói còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác ngắt lời: "Nói vậy, vị công tử này chắc là huynh trưởng của Thẩm cô nương rồi." Tần Chi Hoán cung kính chắp tay hành lễ một cái sau đó phất áo ngồi xuống bên cạnh Kỷ Phi Thần: "Tại hạ Tần Chi Hoán có chuyện này muốn mạo muội thưa với Kỷ công tử."
Kỷ Phi Thần: "Hầu gia không cần đa lễ, xin ngài cứ việc nói."
"Ta muốn cầu hôn Thẩm cô nương."
"…"
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Kỷ Phi Thần trầm mặc hồi lâu, nhìn sang Phong Dao Tình, ngỡ ngàng: "Ngài nói gì cơ?"
Tần Chi Hoán nói năng rành rọt: "Ta muốn cầu hôn Thẩm cô nương. Ta có thể bảo đảm, cả đời này nàng ấy sẽ là thê tử duy nhất của ta."
"… Như vậy không ổn lắm đâu." Kỷ Phi Thần da đầu tê dại.
"Ta cảm thấy rất ổn."
Kỷ Phi Thần hơi cứng họng: "… Xin hầu gia hãy nghĩ lại! Tính tình Vãn Tình không thích bị trói buộc, chỉ sợ hầu phủ…"
"Kỷ huynh yên tâm, ta có thể bảo đảm sẽ không bắt nàng ấy ở trong phủ, chỉ cần nàng ấy bằng lòng, ta có thể đưa nàng ấy đi đến bất cứ nơi nào trong thiên hạ này."
Kỷ Phi Thần xoa xoa huyệt Thái Dương: "Chủ yếu còn phải xem ý của Vãn Tình thế nào. Là huynh trưởng của muội ấy, ta vẫn hy vọng có thể gửi gắm muội ấy cho một người có thể bảo vệ muội ấy cả đời."
"Kỷ huynh xin hãy yên tâm, ảnh vệ của ta đều là những người được chọn lọc kỹ lưỡng, đã từng vào sinh ra tử, hoàn toàn có thể bảo vệ chu toàn cho Thẩm cô nương. Có bọn họ ở bên cạnh Thẩm cô nương, cho dù là kẻ nào…"
"A!!"
Lời còn chưa nói hết bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng hét thảm thiết. Ngay sau đó bảy tám tên áo đen bị đạp ngã lăn vào trong phòng, một đám người nằm trên đất đỡ eo lăn lộn, người phun máu miệng người sao xẹt đầy mắt.
Tần Chi Hoán: "A! Ảnh vệ của ta!"
"Đây là người của ngươi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!