Đau.
Nó đau gấp trăm lần so với dự đoán của cô.
Nó không chỉ thiêu đốt máu thịt ở bên ngoài, mà còn như có một luồng sức mạnh tuôn ra, cắt vào vết thương của cô, lấy máu thịt của cô coi như đất dưỡng, điên cuồng phát triển, gần như muốn xé toạc cả lòng bàn tay.
"Vãn Tình!" Phong Dao Tình là người phản ứng đầu tiên, nhưng nàng không có cách nào tiến gần nửa bước.
Ngọn lửa vây quanh người Thẩm Vãn Tình, chặt chẽ vây kín cô.
"Hỏng bét!" Kỉ Phi Thần cũng phát hiện có điều không ổn, không quan tâm đến tên Mặt Nạ Quỷ ở trước mặt, rút kiếm chống đỡ một lá bùa vàng, ý đồ muốn trấn áp luồng sức mạnh tràn ra xung quanh Thẩm Vãn Tình, hét lên: "Sức mạnh của muội ấy đã mất kiểm soát."
Trong ngọn lửa, Thẩm Vãn Tình cảm thấy linh hồn của mình dần rút ra khỏi cơ thể, đi tới một địa phương trống rỗng, mềm mại.
Đột nhiên, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt cô, vô số hình ảnh chồng lên nhau xuất hiện trước mặt.
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ khi bị đẩy vào đám cháy, không nhìn ra diện mạo ban đầu.
Những khuôn mặt đầy máu và gớm ghiếc sau khi bị lột da.
Ngay sau đó, xung quanh rung chuyển dữ dội.
Những hình ảnh kia dần dần hiện ra từng chút một.
Thẩm Vãn Tình quay đầu lại, nhìn thấy Mặt Nạ Quỷ đang đứng cách đó không xa rất rõ ràng.
Nó nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt phẫn uất, máu chảy ra từ mắt nó, sau đó biến thành tro tàn như một đám khói xanh.
Đây là…
Thẩm Vãn Tình hiểu ra rằng, nếu cô dùng luồng sức mạnh này chạm vào người nào, cô có thể nhìn thấy và cảm nhận được ký ức của người đó.
Đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình dường như lại cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Ngọn lửa nóng rực bao trùm cơ thể cô trong nháy mắt, như thể muốn nuốt chửng linh hồn cô.
Bùm!!!
Một luồng sức mạnh khác đột nhiên lao tới.
Toàn thân cô giống như được ngâm nước nóng, nhiệt độ dễ chịu và thoải mái an ủi linh hồn cô, trong nháy mắt cô rút khỏi cơn đau.
Cùng lúc đó những hình ảnh xung quanh cũng thay đổi.
Bị bao phủ bởi một lớp huyết sắc và bóng tối u ám.
Thẩm Vãn Tình quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc như một tu sĩ đang đứng trước mặt.
Người phụ nữ đang dắt một bé trai.
Cậu bé trông khoảng bảy hoặc tám tuổi, mái tóc đen và đôi mắt đỏ, quần áo rách tả tơi, chân đeo một cái vòng, mắt cá chân bị ma sát mà chảy máu.
Cho dù là một bộ dáng chật vật nhưng biểu cảm của cậu bé kia vẫn rất bình tĩnh.
Đó là biểu cảm không quan tâm đến sống chết, không có linh hồn.
Người phụ nữ dắt cậu bé đi về phía trước, trực tiếp xuyên qua cơ thể Thẩm Vãn Tình.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!