Vật tế phẩm.
Thẩm Vãn Tình nhớ lại lời của Mặt Nạ Quỷ, cùng với đoạn hồi ức trước lúc sắp chết.
Chỉ dựa vào những thứ này, cô liền hiểu được, thể chất của cơ thể này đặc thù nhiều đến mức nào.
Vì thế, Tạ Vô Diễn lưu lại mình, cũng là bởi vì muốn mình biến thành vật tế phẩm cho hắn à?
Thẩm Vãn Tình nhìn vào mắt của hắn, cùng hắn đối mặt.
Đọc không được.
Cái gì cũng không đọc được.
Tạ Vô Diễn chỉ là an tĩnh như vậy mà nhìn cô, không có biểu tình gì cả, thậm chí ngay cả động tác dư thừa cũng không có.
Thẩm Vãn Tình dịch chuyển tầm mắt, cắn răng một cái, sau đó giơ một tay của mình lên đưa cho Tạ Vô Diễn: "cứu cũng cứu rồi, nếu không thì cứu đến cùng đi."
Tốt xấu gì cũng đỡ cô một cái.
Trầm mặc thật lâu.
Cảm thấy Tạ Vô Diễn thật giống như không có ý định muốn đỡ mình, Thẩm Vãn Tình cũng coi như không có gì, cô thu tay lại, chống trên mặt đất ổn định trung tâm cơ thể, muốn dựa vào bản thân để đứng dậy.
Mà tại ngay lúc này, một bàn tay kéo qua cánh tay của cô.
Trên thân cô nhẹ tễnh, bị người ta vững vàng ôm lên.
Khi đã nằm trong lòng của Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình vẫn có chút kinh ngạc.
Từ góc độ này của cô có thể nhìn rõ nét xương hàm góc cạnh rõ ràng của hắn, lông mi dài như lông vũ.
Tay của Tạ Vô Diễn giữ chặt lấy lưng của cô, không thể tránh khỏi chạm phải vết thương bị Mặt Nạ Quỷ cắt ra.
Thẩm Vãn Tình kêu nhẹ một tiếng, trán dựa trên vai của Tạ Vô Diễn, cắn cắn môi dưới, nhịn lại một chút tiếng rên đau.
Thôi được rồi.
Người ta đã không để mình phải tự đi rồi, cũng không thể bới móc quá nhiều, hắn không đủ ôn nhu.
"Đau?" Tạ Vô Diễn hỏi.
"Ưm ưm."
"Vậy ngay cả đau, cũng phải bị chịu giáo huấn."
……. Thẩm Vãn Tình cảm thấy càng đau hơn. Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng Thẩm Vãn Tình cảm thấy được trái tim vỗ dĩ lạnh lẽo của Tạ Vô Diễn, đột nhiên đem theo chút độ ấm, mang theo khí lưu cực kỳ dịu dàng, từng tấc từng tấc lướt qua da của cô.
Đau đớn dường như được giảm đi không ít.
Không cần đoán, cũng biết rằng nhất định Tạ Vô Diễn đã làm cái gì.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên cảm thấy, đều là đối xử với đồ ăn của mình, chí ít thì thái độ của Tạ Vô Diễn so với ả Mặt Nạ Quỷ kia tốt hơn rất nhiều.
Cô ở trong lòng của Tạ Vô Diễn nằm được một hồi, sau đó nặn ra một câu: "Cảm ơn."
Lời nói này làm cho bước chân của Tạ Vô Diễn dừng lại, hắn giống như nghe phải loại truyện cười gì vậy: "Cảm ơn ta?"
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!