Chương 8: Từ hôn 8

Edit: LT.

Quả nhiên là cuồng tự luyến, ai thèm ngắm ảnh chụp của hắn suốt 24 giờ chứ?

Lê Thiên Thiên lướt xem album định xóa bớt ảnh đi nhưng rồi lại sợ lỡ một ngày nào đó Diệp Thừa lên cơn động kinh muốn kiểm tra điện thoại của cô xem cô có nghiêm túc "ngưỡng mộ" nhan sắc của hắn hay không.

Rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh, cô nhanh chóng gửi đoạn video quay lén lúc đầu sang cho Lê Uyên.

Cô ta trả lời lại ngay lập tức.

[Lê Uyên: Đẹp trai quá!]

[Lê Uyên: Đẹp trai như vậy mà cô lại đồng ý từ hôn với anh ta sao?]

[Lê Uyên: Đừng nói là cô cố ý gửi video của soái ca khác qua để gạt tôi nhé?]

Lê Thiên Thiên: …

Làm ơn mang theo não theo khi nói chuyện có được không?

[Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Nếu cô không tin thì có thể mang video này đến hỏi ba mẹ ruột của cô. Tôi cần gì phải nói dối một chuyện dễ bị vạch trần như vậy chứ?]

[Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đưa địa chỉ cho tôi.]

Lê Uyên ở đầu bên kia im lặng một lúc, đoán chừng là thật sự đi tìm Lý Trác Mỹ để xác nhận sự thật.

Năm phút sau, có lẽ là đã xác nhận xong nên địa chỉ cũng được gửi qua.

Lê Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm sau khi thành công lấy được địa chỉ nhưng không hiểu sao lúc nhìn dòng địa chỉ này lại khiến lòng cô nặng trĩu.

Những cảm xúc khó giải thích cứ mãi quẩn quanh trong lòng, cô trùm kín chăn lại buộc mình nhắm mắt ngủ, mọi phiền não cứ để sang ngày mai rồi tính sau.

Quả thật là ngoại trừ chuyện ăn uống ra thì ngày thường Lê Thiên Thiên làm chuyện gì cũng đều không nhanh không chậm.

Nhưng cũng chưa bao giờ chậm chạp như hôm nay. Cô cố ý lề mề đến gần 11 giờ mới hạ quyết tâm đi ra ngoài để tìm đến địa chỉ vừa nhận được hôm qua.

Lúc chuẩn bị ra cửa cô mới phát hiện cửa nhà Diệp Thừa không chỉ mở được bằng vân tay mà còn có thể mở được bằng chìa khóa. Khốn cảnh không ra được cửa của cô đã được giải quyết.

Lê Thiên Thiên kiểm tra chìa khóa vẫn còn dùng tốt xong rồi mới yên tâm lớn mật đi ra ngoài.

Vốn định tắm mình dưới ánh mặt trời một chút nhưng kết quả là trời bên ngoài lại âm u, gió lạnh gào thét, biển quảng cáo đều bị thổi đến mức rung động phát ra tiếng kẽo kẹt.

Lê Thiên Thiên vừa túm chặt áo khoác nhung mỏng của mình vừa hối hận vì vừa nãy ra cửa đã không mặc áo lông vũ. Cảm mạo vừa mới đỡ hơn một chút, không chừng hôm nay lại càng nghiêm trọng hơn.

Sau khi lên taxi cô liền đưa địa chỉ cho tài xế xem nhưng chú ấy lại có chút bất ngờ:

"Ngõ nhỏ Lâm Nam ở khu phía Bắc sao, nơi này phải đi đường vòng, đường cũng hẹp nên tôi chỉ có thể đưa cô đến đường cái bên ngoài thôi, không thể vào đến đầu hẻm được, cô thấy vậy có được không?"

Đến cả taxi còn ngại chạy đến khu này thì một người ngoài như cô làm sao có thể tự mình tìm đến tận địa chỉ được chứ?

Trong lúc Lê Thiên Thiên đang phát sầu thì Tần Hâm bỗng gọi điện đến. Đáng tiếc Tần Hâm cũng là người ngoài*, Lê Thiên Thiên ủ rũ bấm nghe điện thoại.

*Ý là TH cũng không biết rõ về khu phía Bắc trong địa chỉ ấy ạ.

"Thiên Thiên, cậu còn nhớ lần trước chúng ta cất micro trong hộp nào không? Tớ đã tìm khắp nhà kho rồi mà vẫn không thấy đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!