Chương 6: Từ hôn 6

Edit: LT.

NPC* tuyên bố nhiệm vụ.

*NPC – Non

-player character: là một nhân vật phụ trong các game do máy tính điều khiển, người chơi sẽ không thể nào điều khiển được các NPC này. NPC sẽ có những tương tác với người chơi thật ở một mức độ nào đó do nhà sản xuất quyết định.

Sáng sớm Lê Thiên Thiên vừa tỉnh dậy đã cảm thấy trên người mình như bị hai ngọn núi lớn đè nặng. Nhiệm vụ ngăn Diệp Thừa không từ hôn còn chưa hoàn thành, nay lại đến thêm nhiệm vụ quay video.

Cô chỉ có thể tự an ủi là hiện tại bản thân mình đang ở trong game còn Lý Trác Mỹ và Lê Uyên đều là NPC phát nhiệm vụ cho cô. 

Nhiệm vụ của Lý Trác Mỹ tựa như nhiệm vụ chính tuyến, sau khi hoàn thành sẽ nhận được rất nhiều khen thưởng. Nhiệm vụ của Lê Uyên được phát ngẫu nhiên xen kẽ với nhiệm vụ chính tuyến, sau khi hoàn thành có thể nhận được phần thưởng cần thiết trước mắt.

Sau khi nghĩ mọi chuyện thành như vậy cô lập tức không còn cảm thấy bị đè nén nữa.

Nhân sinh tựa như trò chơi, khởi đầu khó khăn một chút cũng không hẳn là chuyện tồi tệ. Ít nhất còn có thể mài giũa tâm thái* và ý chí, hơn nữa cũng không phải không có khả năng nghịch tập*.

*Tâm thái: trạng thái tâm lý

*Nghịch tập: trong nghịch cảnh không ngừng vươn lên, lấy yếu thắng mạnh (cre: ginkwon. wordpress. com)

Tự mình tẩy não xong xuôi, Lê Thiên Thiên không còn trốn tránh việc rời giường nữa. Bật chế độ thực hiện nhiệm vụ phụ, cầm lấy điện thoại rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, sẵn sàng cho việc quay lén bất cứ lúc nào.

Bữa sáng hôm nay cô gọi thức ăn ngoài vì muốn tạo thêm nhiều cơ hội để quay lén. Nhưng xét thấy tối hôm qua Diệp Thừa đã vũ nhục chỉ số thông minh của mình nên cô cố ý gọi thêm nửa khay sủi cảo nhân thì là bởi vì cô nhớ rõ lúc nhỏ Diệp Thừa rất ghét ăn trứng xào với thì là.

Diệp Thừa sửa soạn xong đi ra liền bắt gặp Lê Thiên Thiên đang mặc trên người bộ đầm ngủ bông màu trắng được điểm xuyến thêm vài quả dâu tây màu hồng phấn. Vốn dĩ người đã trắng trẻo mềm mại giống hệt với tiểu miên hoa*, lúc này lại càng giống hơn. Khuôn mặt trái xoan mượt mà cũng thêm nổi bật, trong mắt cô xuất hiện một tia giảo hoạt, môi đỏ cong lên mỉm cười với hắn.

*Miên = bông. Có thể hiểu đại khái là cây bông nhỏ nha mọi người.

Vì đây là biệt danh mà Diệp Thừa dùng để gọi Thiên Thiên nên mình xin phép để nguyên là "tiểu miên hoa" luôn ạ.

Trong lúc Diệp Thừa còn đang tự hỏi cô cười vì chuyện gì thì bỗng nhiên một thứ gì đó mềm mại được nhét vào miệng hắn.

Vừa cắn một miếng, mùi vị khó chịu lập tức đánh thẳng vào vị giác. Hắn vươn tay rút một tờ khăn giấy muốn nhổ thứ trong miệng ra nhưng lại thấy bả vai tiểu miên hoa đang run rẩy đến lợi hại, lại còn cố ý quay đầu sang chỗ khác lén cười nên động tác trong tay liền khựng lại, vò khăn giấy thành một cục, nhanh chóng nhai nuốt thứ trong miệng rồi cuối cùng uống một ngụm nước để hòa tan hương vị.

Diệp Thừa liếc mắt nhìn Lê Thiên Thiên còn đang cố nghẹn cười ở bên kia, nét lạnh lẽo trên mặt dịu xuống, im lặng không nói một lời ăn hết phần cháo của mình.

Lê Thiên Thiên cho rằng nhiệm vụ quay video rất dễ dàng nhưng mãi đến tận khi Diệp Thừa ra cửa cô vẫn chưa làm được gì.

Chưa kể lại còn nhận thêm một nhiệm vụ ngẫu nhiên từ NPC mới – Diệp Thừa: Quét dọn nhà cửa, nếu không làm thì lập tức dọn ra khỏi nhà.

Trong nháy mắt cô đã tích lũy tận ba nhiệm vụ.

Thiếu nợ nhiều cũng không cần phải nóng nảy, Lê Thiên Thiên vừa chậm rãi lau bàn vừa mở WeChat, nhắn vào nhóm chat lời dạo đầu quen thuộc.

[Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hai người nói xem anh ta có còn là con người không?]

[Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh ta bắt một người tàn tật như tớ quét dọn vệ sinh, không làm thì lập tức bị đuổi khỏi nhà.]

[Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Dù vậy nhưng không hiểu sao chị lại có cảm giác ý tứ của anh ta chính là ngầm thừa nhận em có thể ở lại?]

[Tam Kim: Em cũng có loại cảm giác này. Cậu làm gì để lấy lòng anh ta vậy? Sao anh ta lại đồng ý cho cậu ở lại?]

[Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Lấy lòng? Cái gì tớ cũng không làm mà?]

[Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tối hôm trước tớ xào tương làm hư cả nồi, khói bốc mù mịt nên anh ta còn mắng tớ ngốc. Vừa nãy lúc ăn sáng tớ còn nhét vào miệng anh ta một miếng sủi cảo nhân thì là mà anh ta ghét nhất.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!