Edit: LT.
Diệp Thừa bước hai, ba bước đã đến gần bên Lê Thiên Thiên, dùng đầu ngón tay nhẹ móc vào áo chống nắng trên người cô rồi hất ra, chiếc áo rơi ngược ra phía sau mắc vào giữa hai cổ tay cô.
Trong phòng không lạnh nhưng diện tích da thịt lộ ra quá lớn khiến cô phải co người lại, rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng người trước mắt lại chặn đường lui của cô, dồn ép cô đến góc tường.
Ánh đèn trắng ấm trên trần nhà chiếu lên đỉnh đầu Diệp Thừa, lưu lại một bóng đen, cũng vừa lúc bao trùm lấy cô.
Lê Thiên Thiên không còn đường lui nên tính toán sẽ xoay chuyển cục diện bị động này. Cô thừa dịp Diệp Thừa không phòng bị mà kiễng chân lên hôn vào môi hắn, nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Theo tính toán cô sẽ thừa dịp hắn đang mê man mà chạy nhanh về phòng, nhưng còn chưa kịp chạy thì vòng eo đã bị một đôi tay to bắt lấy, kéo cô vào lòng ngực nóng rực.
Một tay Diệp Thừa ôm lấy eo thon của cô, tay kia vuốt ve sau lưng đem cô ấn vào vách tường.
Từng nụ hôn của hắn rơi xuống trán, đôi mắt, chóp mũi, trên cằm, quẩn quanh bên môi cô một vòng rồi mới dùng sức hôn mạnh xuống môi.
Nụ hôn lần này nóng bỏng hơn bao giờ hết, tiếng thở dốc vang khắp trong góc tường hẹp. Mỗi khi thân thể mềm mại của cô run lên vì được những ngón tay của hắn vuốt ve thì nụ hôn lại thêm mãnh liệt hơn.
Nụ hôn dần chuyển từ môi đến vành tai cô, cảm giác ngứa ngáy tê dại chưa từng có lan khắp toàn thân, Lê Thiên Thiên khó có thể chống đỡ được nữa, cô dường như đã mềm nhũn trong vòng tay Diệp Thừa.
Hắn dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng vành tai cô, giọng nói khàn khàn cùng với tiếng thở gấp không đều, bên trong mang theo dục vọng không thể che giấu.
"Tiểu miên hoa, chúng ta kết hôn đi, anh muốn em."
Một câu này khiến Lê Thiên Thiên bừng tỉnh, tim cô bỗng đập nhanh hơn, bàn tay đặt trước ngực hắn dùng sức đẩy mạnh.
Sự phản kháng của Lê Thiên Thiên khiến động tác của Diệp Thừa chậm lại, hắn mở mắt ra, nhìn cục bông đỏ ửng trước mặt, dục vọng trong mắt dần thu lại, đôi tay gắt gao ôm lấy cô cũng buông lỏng một chút.
Lê Thiên Thiên nhân cơ hội này để tẩu thoát, cô chạy nhanh về phòng mình, khóa kỹ cửa lại rồi đứng dựa vào cửa trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn của mình.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên khiến cô sợ tới mức nhảy lên giường, chui vào trong chăn rồi quấn chặt mình lại.
"Tiểu miên hoa, em ra đây." Giọng nói trầm thấp của Diệp Thừa từ ngoài cửa truyền vào.
Lê Thiên Thiên vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ mà hô lên:
"Em không ra, em còn chưa chuẩn bị tốt cùng anh… Chuyện kia."
Cô không muốn, Diệp Thừa đương nhiên không thể ép buộc. Vừa nãy chẳng qua là ý loạn tình mê, nhất thời không nhịn xuống được mà thôi.
Nhưng sự kháng cự của cô lại như đổ thêm dầu vào cảm xúc nhạy cảm lo được lo mất của Diệp Thừa. Hắn vô lực dựa vào cửa, suy tư về mấy ý niệm bất an cứ quanh quẩn trong lòng mấy ngày nay.
Quả nhiên là em ấy không yêu mình…
–
Hai ngày nay Lê Uyên vô cùng không thoải mái, hôm đó thẻ của cô ta bị khóa nên đành nhờ cô bạn thân Anh Tử thanh toán hộ.
Trong vòng hai ngày Anh Tử đã gọi cho cô ta rất nhiều lần, lời trong lời ngoài dò hỏi cô ta khi nào mới có thể trả lại tiền, thật là sắp bị phiền chết.
Lê Uyên nằm mãi trong ký túc xá, đại học S quản lý không quá nghiêm, cô ta nghỉ học hai ngày cũng không có giảng viên nào hỏi đến.
Điện thoại lại vang lên, cô ta phiền muộn định ngắt máy nhưng lại thấy là Lam Hải Loan gọi đến.
"Xin chào cô Lê, phòng riêng VIP mà cô đặt vào lúc 18 giờ tối nay đã được trang trí xong theo yêu cầu của cô. Toàn thể nhân viên Lam Hải Loan xin chân thành hoan nghênh cô đến và chúc cô sinh nhật vui vẻ."
Vốn định hủy bỏ đặt phòng nhưng một câu cuối cùng của nhân viên nhà hàng lại khiến Lê Uyên rơi nước, không thể nói nên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!