"Jingle bells, jingle bells, jingle all the way…"
Bài hát quen thuộc nhưng không rõ là phiên bản của ca sĩ nào, tiết tấu thong thả mềm nhẹ, không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn.
Lê Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thừa, mãi đến khi hốc mắt chua xót cô mới chớp mắt.
Diệp Thừa luôn có thể bắt giữ chính xác những khoảnh khắc mà cô cảm thấy khổ sở rồi sưởi ấm cho cô bằng nhiều cách khác nhau. Loại cảm giác này chữa lành rất tốt nhưng cũng rất dễ khiến con người ta sinh ra cảm giác ỷ lại.
Trước kia cô một mực tin rằng Diệp Thừa là đang muốn trả thù cô, thật ra càng nhiều hơn chính là một loại trốn tránh.
Cô sợ tự mình đa tình, sợ bị tổn thương, sợ bị rơi vào.
Giống như cô từng thất vọng với cha mẹ, người mà cô đã từng ỷ lại rất nhiều, thất vọng với Diệp Thừa ca ca, từ đó dẫn đến hoài nghi toàn thế giới.
Nhưng giờ phút này lại không có cách nào để duy trì thanh tỉnh, cô nhớ rõ tất cả những ấm áp mà Diệp Thừa trao cho mình.
Dù đã tìm đủ mọi lý do để thuyết phục bản thân rằng Diệp Thừa chính là muốn trả thù, nhưng từng giọt từng giọt ấm áp đang dần làm tan lớp vỏ băng bên ngoài trái tim cô.
"Anh, vì sao lại đối xử tốt với em như vậy?"
Lê Thiên Thiên nhanh chóng rũ mắt sau khi hỏi những lời này, hai tay siết chặt. Cô sợ nghe thấy hắn nói chỉ là chơi đùa mà thôi, em lại còn cho là thật. Càng sợ phải nghe thấy hắn như thật như giả mà hỏi ngược lại, em đoán xem?
Trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn, cũng cảm thấy hối hận vì đã hỏi ra loại vấn đề này thì lại nghe được câu trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt của Diệp Thừa.
"Bởi vì anh thích em."
Diệp Thừa vẫn luôn biết cô đa nghi và nhạy cảm. Mặc kệ cô muốn tìm bao nhiêu chứng cứ để chứng minh tâm ý của hắn, hắn đều sẽ ở bên cạnh và đợi đến khi cô sẵn sàng tin tưởng chính bản thân hắn là đáp án duy nhất.
Vẫn là những lời này, nhưng hôm nay Lê Thiên Thiên lại nghe vào. Không chỉ có nghe vào mà nó còn luôn quanh quẩn trong đầu, hòa cùng với tiếng nhạc êm dịu, như dòng nước ấm rót vào trong tim.
Cô thật sự được thích vô điều kiện?
Bỗng cô lại nghe thấy Diệp Thừa lên tiếng:
"Tiểu miên hoa, anh có một yêu cầu. Em quên đi việc anh ca hát lúc nãy được không?"
Diệp Thừa muốn bản thân phải thật hoàn mỹ trong trí nhớ của cô.
Lê Thiên Thiên bỗng cười ra tiếng, hai mắt cong cong vô cùng xinh đẹp, giống như thiên sứ.
Ngay sau đó tiểu thiên sứ giơ điện thoại của mình lên, những lời nói ra lại chẳng khác gì ác ma.
"Chỉ sợ tạm thời quên không được, em có ghi âm lai, ha ha ha…"
Diệp Thừa: …
Diệp – không được tức giận, Thừa – mỉm cười ngoắc tay với "cục bông đen" đang lén lui ra phía sau vài bước.
"Lại đây, anh không đánh em."
Hàn Dương đang ngồi gặm bánh mì khô ở cách đó không xa, dáng người cao lớn thô kệch hít hít mũi, có chút thương cảm.
Ngày lễ Giáng Sinh, một bữa cơm còn chưa kịp ăn xong đã bị Thừa ca gọi đi lái xe, mấy thứ trong cốp đều là do Thừa ca tự mình chuẩn bị. Bỗng nhiên thấy nhớ bạn gái cũ, nếu ngày trước đối xử với cô ấy tốt bằng một nửa Thừa ca đối với bà chủ thì hẳn là cô ấy sẽ không nói lời chia tay.
–
"Thiên Thiên, cậu phát tài à?"
Lê Thiên Thiên đang ngủ ngon lành thì bị tiếng rống to của Tần Hâm dọa tỉnh, cô vỗ ngực oán giận nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!