Chương 28: Cầu buông tha 12

Lê Thiên Thiên ôm chiếc balo nhỏ nặng trĩu, không nói nên lời trước hành động trẻ con này của Diệp Thừa.

"Nặng như vậy em xách về không tiện."

"Để anh chở em về."

"Không cần, em cũng đang định mua xe, chút nữa tan làm sẽ đi xem xe." Lê Thiên Thiên xua tay uyển chuyển từ chối.

"Em định mua của hãng nào?"

Diệp Thừa chặn lối đi của cô, vươn tay chỉ về phía dàn xe của mình, nói:

"Vừa lúc anh cũng muốn bán xe. Em có nhìn trúng chiếc nào không, anh sẽ bán lại cho em với giá chiết khấu."

Lê Thiên Thiên nhìn qua dàn siêu xe của Diệp Thừa, cười mỉa nói:

"Chút tiền của em chỉ đủ mua một cái bánh xe."

"Anh nói là sẽ bán lại với giá chiết khấu."

Diệp Thừa chỉ vào chiếc Ferrari màu đỏ, tiếp tục nói:

"Anh không thích màu sắc của chiếc kia, nhưng nó lại hợp với em."

Khóe miệng Lê Thiên Thiên giật giật, cô cảm thấy Diệp Thừa đang nói đùa.

"Chiếc kia dù có bán lại nửa giá thì cũng phải hơn 200 vạn. Em chỉ định mua một chiếc khoảng 20 vạn thôi."

"20 vạn cũng được, anh bán nó cho em. Hoặc là em thích chiếc nào khác thì cứ chọn, tất cả đều 20 vạn."

Lê Thiên Thiên: …

Đang mở cửa hàng đồng giá đấy à? Tùy tiện chọn, chiếc nào cũng 20 vạn?

Lê Thiên Thiên im lặng nhìn Diệp Thừa rồi chậm rãi nhíu mày, dường như muốn thông qua con ngươi sâu thẳm của hắn để nhìn ra được điều gì đó.

Hành động của Diệp Thừa thật sự không giống với một người đang có ý định trả thù, lại kết hợp thêm đủ loại biểu hiện dị thường gần đây, hắn sẽ không thật sự muốn theo đuổi cô chứ?

Nhưng…

"Em có người mình thích rồi."

Hô hấp của Diệp Thừa cứng lại, tim như bị bóp chặt nhưng một lúc sau lại nhớ ra người mà cô nói thích là chính bản thân hắn nên cũng dần điều chỉnh hô hấp, gật đầu nói:

"Anh không ngại."

Lê Thiên Thiên: …

Tiếng gầm rú lớn từ xa truyền đến, một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt dần tiến vào khuôn viên đại học D khiến người qua đường đều phải quay lại nhìn.

Chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe dưới lầu ký túc xá nữ, một cô gái xinh đẹp với mái tóc thẳng dài bước xuống từ vị trí ghế lái.

Rõ ràng vóc dáng cô gái này không hề thấp nhưng dưới lớp áo khoác lông vũ màu trắng phồng to, trông cô mềm mụp giống hệt một cục bông.

Lê Thiên Thiên nhớ lại đủ loại "không bình thường" gần đây của Diệp Thừa, nếu như cuối cùng không có một câu "Không ngại" kia thì cô gần như đã tin là hắn thật sự thích cô.

Trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng phải bị Diệp Thừa "chơi đùa ", vậy thì cô cũng nên tranh thủ chiếm chút tiện nghi. Một xu cô cũng chưa đưa cho hắn nhưng đã trực tiếp lấy xe về đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!