Cách màn hình Lê Thiên Thiên cũng có thể tưởng tượng được biểu tình nghẹn cười xấu xa của Diệp Thừa.
Lặng lẽ nhìn về phía đó, quả nhiên đúng là vậy. Tuy trên mặt Diệp Thừa đang làm ra vẻ bình tĩnh nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, mắt cụp xuống nhằm che giấu ý cười.
Chắc chắn là hắn đang chỉnh cô, chứng cứ vô cùng xác thực!
Lê Thiên Thiên cảm thấy cuộc họp này cực kỳ lâu. Đến khi kết thúc, cô là người đầu tiên vọt ra bên ngoài. Để có thể trốn đến ẩn náu ở các bộ phận khác, cô chủ động tiếp nhận việc đi phân phát biên bản cuộc họp cho mọi người với lý do muốn tìm hiểu phương thức liên hệ.
Cô bấm thang máy đi xuống tầng dưới. Thang máy dừng lại giữ chừng, cửa mở ra, một người phụ nữ đứng bên ngoài muốn bước vào nhưng vừa nhìn thấy Lê Thiên Thiên thì có chút sửng sốt.
Cửa thang máy sắp đóng lại, đối phương còn chậm chạp không chịu bước vào nên Lê Thiên Thiên bấm giữ nút mở cửa, khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Cô định đi lên à?"
Cô ta do dự một chút rồi cuối cùng vẫn bước vào thang máy, đứng ở góc đối diện với Lê Thiên Thiên, có thể nhìn ra là muốn tận lực cách xa.
Lê Thiên Thiên nhíu mày suy nghĩ, mãi đến khi thang máy xuống đến tầng của phòng ban hành chính cô mới đột nhiên quay qua nhìn đối phương, nhớ ra cô ta là ai.
Đây chính là người đã đứng cạnh Tiết Tấn Ninh bên ngoài thang máy mà cô tình cờ thấy được vào ngày đầu tiên đến công ty. Harry Potter fanfic
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lê Thiên Thiên hai giây rồi nhỏ giọng lên tiếng:
"Cô nhận ra tôi?"
Lê Thiên Thiên lễ phép mỉm cười, nếu cô ta không bày ra vẻ mặt khác thường như vậy thì chắc cô cũng chẳng nhớ ra được cô ta là ai.
Đến khi Lê Thiên Thiên muốn ra khỏi thang máy thì cô ta chặn cô lại rồi hỏi:
"Chúng ta có thể tâm sự không?"
–
Vì vẫn đang trong thời gian làm việc nên quán cà phê dưới lầu hơi vắng. Bọn họ ngồi ở một bàn trong góc cạnh cửa sổ, cô ta cầm ly cà phê bằng hai tay, cặp mắt to tròn rất cân xứng với cằm chữ V, là vẻ đẹp chuẩn mỹ nhân.
"Tôi tên Đơn Nhu, đã làm việc ở công ty được nửa năm." Cô ta tự giới thiệu.
"Tôi và Tiết Tấn Ninh quen biết nhau vào tháng trước, đương nhiên là trước đó tôi đã biết đến anh ta còn anh ta thì không biết đến tôi vì dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc còn tôi chỉ là hạng tép riu trong công ty."
Lê Thiên Thiên không biết cô ta nói với mình những lời này để làm gì nhưng xuất phát từ lễ phép nên cô không ngắt lời, chỉ tiếp tục thưởng thức ly cà phê Mocha của mình.
"Vậy nên, dưới sức mạnh của quyền lực, dù biết rõ anh ta đã có gia đình nhưng tôi thật sự không có biện pháp nào để từ chối khi anh ta đến tán tỉnh tôi."
Lê Thiên Thiên suýt phun ngụm cà phê trong miệng ra nhưng cuối cùng vẫn cố nuốt xuống được.
Vốn cứ tưởng là chuyện tình công sở nhưng không ngờ là Tiết Tấn Ninh lại bẩn thỉu đến vậy.
Vành mắt Đơn Nhu đã đỏ hoe, bên trong lời nói tựa như chứa đựng rất nhiều bất lực.
"Tôi bị ép buộc, cô hẳn cũng biết là có bao nhiêu người muốn bước chân vào làm ở tập đoàn Diệp thị, tôi chỉ là không muốn mất đi công việc này."
Lê Thiên Thiên:… Thật ra thì tôi cũng không biết.
"Vậy nên tôi cầu xin cô đừng nói chuyện này ra ngoài, nếu cô nói ra sẽ huỷ hoại tôi mất, điều kiện gia đình tôi không tốt, phần tiền lương này của tôi còn phải nuôi đứa em trai nhỏ ở nhà nữa."
Lê Thiên Thiên nhìn Đơn Nhu đang cầu xin mình, cuối cùng cô cũng hiểu rõ được mục đích trong lời nói đột ngột và trịnh trọng của cô ta.
Tục ngữ đã nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, lời này thật sự là kinh điển.
"Nhưng… đây là vấn đề quấy rối nơi công sở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!