Edit: LT.
–
Nhiều tiền như vậy thì cần gì mặt mũi.
Lê Thiên Thiên đã nghĩ đến vô số trường hợp khi lời nói dối của mình bị vạch trần, cũng đã nghĩ ra vô số phương thức hóa giải bằng khả năng logic cường đại và năng lực ngụy biện mạnh mẽ của mình. Nhưng trường hợp duy nhất mà cô không nghĩ tới đó chính là tin nhắn thoại mà mình gửi cho Diệp Thừa sẽ oanh oanh liệt liệt được phát ra như vậy.
Trên đời này nếu có người có thể thu hút được sự chú ý của bốn cô gái kia hơn cả Diệp Thừa thì chắc chắn người đó chính là Lê Thiên Thiên trong lúc này đây.
Tất cả đều nhìn về phía Lê Thiên Thiên, ánh mắt nóng rực tựa như muốn thiêu cháy cô vậy.
Lê Thiên Thiên chậm rãi cúi đầu xuống, cô đã sớm lường trước được cảnh tượng mình bị bọn họ khinh bỉ mắng mỏ. Nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm vì vừa lúc có thể giải trừ được sự tín nhiệm không hiểu đến từ đâu của bọn họ dành cho cô và cô cũng có thể rút ra khỏi nhóm chat. ngôn tình sủng
Trong đầu còn đang suy nghĩ nên nói xin lỗi thế nào thì cô nàng Đông Bắc lại bất ngờ nói nhỏ bên tai cô:
"Chị em à, cô vậy mà lại có cả WeChat của Diệp Thừa nha!"
Lê Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Cô trâu bò quá đó, vậy về sau bọn tôi sẽ đi theo cô lăn lộn, chức trưởng nhóm trực tiếp đổi thành cô đi!"
Lê Thiên Thiên:?
Diệp Thừa vẫn luôn trầm mặc đứng một bên không lên tiếng, đến cuối cùng cũng không đồng ý chụp ảnh chung với bốn cô gái. Nhưng vì nể mặt mũi của Khương Hành nên cũng ký tên cho bọn họ rồi lập tức đi về phòng thay quần áo.
Lê Thiên Thiên cũng nhanh chóng theo sau, một đường chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp sải chân dài của Diệp Thừa.
Hành lang dẫn đến phòng thay quần áo có chút tối, Lê Thiên Thiên nhắm mắt chạy theo phía sau Diệp Thừa, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực nên trong lòng cô run rẩy từng trận. Cô vươn tay về phía trước muốn bắt lấy góc áo của Diệp Thừa nhưng lại bắt hụt. Hắn biến mất ngay phía trước góc rẽ.
Trong lòng Lê Thiên Thiên vô cùng hoảng sợ, tim cũng đập nhanh hơn. Mới vừa đuổi theo đến chỗ góc rẽ thì một bóng đen xông ra tới, hai tay hắn đè lên hai bên vai cô rồi ép cô dựa vào tường, trong bóng tối truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Đi theo làm gì?"
Lê Thiên Thiên dần yên tâm sau khi nghe được giọng nói quen thuộc.
"Em muốn mời anh đi ăn cơm." Trong thanh âm mềm mại còn mang theo chút run rẩy.
Diệp Thừa tiến thêm một bước đến gần cô, mùi hương tuyết tùng dễ ngửi chui vào chóp mũi, nhàn nhạt nhưng tươi mát tự nhiên.
Hắn rũ mắt nhìn cô, trong bóng tối không thấy rõ được cảm xúc của hắn, ngón trỏ hơi cong nâng cằm của cô lên, khoảng cách giữa môi hai người chỉ khoảng hai, ba centimet. Ở nơi hành lang trống trải tăm tối, tư thế này có chút ái muội.
Lê Thiên Thiên có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mình, ngay lúc cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô thì Diệp Thừa bỗng nhiên cong khóe miệng, hờ hững lên tiếng chế nhạo:
"Không ăn."
Hắn vừa dứt lời thì Lê Thiên Thiên cũng được thả ra. Cô nhìn theo bóng lưng rời đi lạnh lùng của hắn, nhịp tim cũng dần chậm lại.
Diệp Thừa, người này quả thật rất nguy hiểm. Nên từ hôn để đảm bảo bình an.
Các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng lục tục đi tới phòng thay quần áo.
Diệp Thừa là người đầu tiên đi vào nhưng lại là người cuối cùng đi ra. Chờ đến khi hắn thay xong quần áo thì toàn bộ câu lạc bộ đều đã không còn ai.
Cũng may Khương Hành khoan thai tới chậm, anh ta nhìn thấy Lê Thiên Thiên ngồi trên bậc thang ở cửa câu lạc bộ thì chủ động lên tiếng hỏi:
"Diệp Thừa vẫn còn chưa ra sao?"
Lê Thiên Thiên chống cằm nhàm chán gật đầu, tùy ý trò chuyện:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!