Edit: LT
–
Kéo vào danh sách chặn.
Đầu óc của Diệp Thừa bỗng trở nên trống rỗng trong nháy mắt, nhất thời hắn không thể nào lý giải được ý tứ trong lời nói của Lê Thiên Thiên.
Nụ cười của cô lúc này giống hệt ngọn lửa chói lọi khiến mắt hắn phải sinh đau.
Trong lúc Diệp Thừa đang thất thần, một bóng dáng màu tím bỗng xuất hiện rồi bắt lấy cánh tay hắn.
Diệp Thừa muốn hất tay ra theo bản năng, người hắn muốn giữ lại kia cũng tránh thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cô giống như một con bướm màu xanh xinh đẹp, cứ thế nhanh chóng bay đi.
Diệp Thừa chậm rãi quay đầu lại nhìn người đang bắt lấy cánh tay mình, ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo.
Lê Uyên sợ tới mức run lên một trận rồi nhanh chóng rút tay về, người này và người ban chiều cô nhìn thấy là cùng một người thật sao?
Buổi chiều Diệp Thừa còn cười, ngay cả trong video Lê Thiên Thiên gửi qua trông cũng rất ôn hòa bình tĩnh, cô còn tưởng rằng hắn là kiểu người rất dễ ở chung.
Con ngươi màu nâu thẫm sâu không thấy đáy của Diệp Thừa nhìn chằm chằm vào Lê Uyên rồi chậm rãi lên tiếng, giọng điệu nghe không rõ hỉ nộ nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rét run.
"Bộ lễ phục này đã bị cô làm bẩn, 26 vạn Euro*, trả tiền mặt hay là chi phiếu?"
*260000 euro = hơn 6.3 tỷ vnđ
Vốn dĩ mọi người trong buổi tiệc đang dõi theo nhất cử nhất động của bọn họ, bây giờ cũng đã dần vây quanh lại xem.
Bởi vì Lê Uyên trang điểm quá đậm nên không nhìn ra được sắc mặt cô ta đã đỏ lên nhưng hai vành tai đỏ ửng đã nói lên tất cả.
Lý Trác Mỹ nhận ra có gì đó không đúng, bà ta không ngờ là Diệp Thừa sẽ phản ứng như vậy. Bà ta còn tưởng rằng Diệp Đào và Dương Chức đã nói chuyện ổn thỏa với hắn.
Bà ta chen qua đám người đang vây xem, bày ra vẻ mặt tươi cười rồi lên tiếng trấn an:
"Diệp Thừa, có gì thì chúng ta qua bên kia nói chuyện riêng với nhau được không?"
Lý Trác Mỹ chỉ tiếp xúc qua với Diệp Thừa được vài lần. Tuy rằng thái độ của hắn quạnh quẽ không nóng không lạnh, thậm chí còn mang theo chút ngạo mạn từ trong xương cốt nhưng khi đối đãi với bà ta cũng coi như là hiền lành, đúng mực với trưởng bối.
Vậy mà lúc này đây, trong cặp mắt đỏ ngầu của Diệp Thừa lại lộ ra sự hung ác mà bà ta chưa từng gặp qua, tựa như hắn đang phải đối mặt với một kẻ tội đồ ghê tởm nào đó.
Giọng nói trầm thấp của Diệp Thừa truyền ra từ trong lồng ngực, nặng nề chất vấn một câu khiến những người ở gần bên hắn đều không khỏi run lên.
"Các người ép buộc em ấy thế nào?"
"Bọn dì, bọn dì không hề ép buộc con bé mà?" Lý Trác Mỹ cũng không khỏi run nhẹ.
"Không ép buộc em ấy, vậy sao em ấy có thể đồng ý từ hôn?"
Lê Thiên Thiên yêu hắn như vậy, hắn còn luôn bởi vì cô không chịu chủ động liên lạc với mình mà tức giận nói muốn từ hôn. Bây giờ xem ra cô làm vậy nhất định là do bị cả gia đình này ép buộc! Ép buộc cô không được quá mức thân mật với hắn, không được liên lạc với hắn.
Vậy mà hắn lại tức giận với cô lâu như vậy.
Nhớ lại cảnh vừa nãy Lê Thiên Thiên vội vàng rời đi cùng với bộ dáng giả vờ vui mừng kia, ngón tay Diệp Thừa bóp chặt hộp nhẫn trong túi đến mức trở nên trắng.
Loại phương thức che giấu này hắn rất quen thuộc, là thói quen mà hắn cũng có.
Hiện tại nhất định là Lê Thiên Thiên đang rất khó chịu, không biết có phải là đã trốn đến góc nào đó để khóc lóc một mình rồi hay không?
Hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng đến dáng vẻ bất lực khổ sở kia của tiểu miên hoa, mới vừa chớm nghĩ thôi mà trong lòng đã co rút một trận đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!