Chương 16: Giải trừ hôn ước

Lê Thiên Thiên đã hẹn trước với cửa hàng lễ phục, cô vừa định nhắn cho Lê Uyên thời gian và địa điểm gặp mặt thì cô ta đã gọi điện đến bảo là đã đến dưới lầu ký túc xá của cô.

Lê Thiên Thiên: "Tôi ở phòng 512, cô có thể lên đây chờ hoặc là tôi lập tức thu dọn rồi xuống dưới."

Lê Uyên: "Tôi sẽ lên."

Lê Thiên Thiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tận lực không để Lê Uyên phải chờ lâu.

Không đến năm phút sau cửa ký túc xá đã được gõ vang. Lê Uyên đứng trước cửa, trong tay còn xách theo một hộp quà.

"Tôi vừa định hẹn cô, không ngờ cô lại…"

Mới nói được một nửa thì Lê Thiên Thiên đã nhận ra sắc mặt của Lê Uyên không đúng lắm, ánh mắt cực kỳ lạnh, dường như đang tức giận.

"Cô, làm sao vậy?"

Lê Uyên đẩy cô ra rồi đi thẳng vào trong phòng, đưa mắt dò xét một vòng khiến Tần Hâm đang ngủ bù do tối hôm qua đi chơi về muộn cũng phải bừng tỉnh. Cô ta làm như không nhìn thấy trong ký túc xá còn có người khác, căn bản không có ý định lên tiếng chào hỏi với Tần Hâm.

Tiếp theo cô ta đặt mạnh hộp quà trong tay lên bàn học phía dưới giường của Lê Thiên Thiên gây ra động tĩnh rất lớn. Tần Hâm mơ mơ màng màng nhô đầu ra khỏi giường, xoa mắt đánh giá vị khách kiêu ngạo không mời mà đến này.

"Bạn cùng phòng của tôi đang ngủ, mong cô nhỏ giọng một chút." Lê Thiên Thiên khẽ cau mày, giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng lại khiến cho những người không quen thân với cô nghe không ra liệu có phải cô đang không vui hay không.

Lê Uyên khoanh hai tay trước ngực, làm lơ nhắc nhở của Lê Thiên Thiên, hừ lạnh rồi vỗ vỗ hộp quà, lên tiếng chất vấn:

"Người gửi là Diệp Thừa, anh ta gửi lễ phục cho cô làm gì?"

Diệp Thừa gửi lễ phục đến đây?

Hẳn là nhân viên chuyển phát nhanh đã mang đến dưới ký túc xá, vừa lúc Lê Uyên nghe thấy tên người nhận là cô nên liền nhận lấy rồi mang lên.

Chẳng qua cô ta tuỳ ý nhận lấy hàng chuyển phát nhanh của người khác như vậy, cũng quá không có tố chất!

"Có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề! Không phải anh ta không thích cô sao? Vì sao lại còn gửi lễ phục đến cho cô?"

Đôi mắt của Lê Uyên không lớn, lại hơi nhếch lên nên không quá chiếm ưu thế trên tổng thể khuôn mặt tròn trịa, đặc biệt lúc cô ta tức giận lại thích nheo mắt, quả thật là giống hệt với Lý Trác Mỹ.

"Có lẽ… bên trong hộp lễ phục này còn có cả gián và chuột?"

Lê Uyên không muốn tiếp tục tranh luận cùng Lê Thiên Thiên nữa, cô ta trực tiếp mở luôn hộp quà ra.

Một bộ lễ phục màu tím nhạt được đính đá tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn bàn.

Đôi mắt Lê Uyên sáng lên, nhanh chóng lấy lễ phục ra khỏi hộp.

Dựa theo chiều cao của Lê Thiên Thiên thì hẳn là chiếc váy này sẽ dài đến chỗ bắp chân cô, phần thân trên được làm bằng tơ lụa cao cấp, phần thân dưới là vải gấm được đính thêm vụn kim cương khiến chiếc váy trở nên vừa cao quý lại vừa trang nhã.

"Nếu là do vị hôn phu của tôi đặt làm riêng thì tôi phải là người mặc bộ lễ phục này."

Lê Uyên bày ra bộ dáng đương nhiên như vậy khiến Tần Hâm nhịn không nổi nữa, vừa định lên tiếng thì đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Lê Thiên Thiên nên đành nhịn lại, chỉ có thể liếc mắt nhìn vị khách không có phép tắc này một cái.

"Nhưng bộ lễ phục này hẳn là được may dựa theo số đo của tôi."

Lê Thiên Thiên cũng không tức giận, thật ra cô không quá để ý đến bộ lễ phục này vì nó là do Diệp Thừa đặt làm riêng, cô luôn cảm thấy có chút gì đó khó xử, nếu Lê Uyên có thể mặc vừa thì cứ để cô ta mặc.

"Làm sao? Cô xem thường dáng người của tôi đúng không? Muốn khoe khoang mình có vóc dáng đẹp đúng không? Nếu tôi giống như cô, được lớn lên bên cạnh cha mẹ giàu có nhiều tiền thì tôi cũng có thể luyện yoga, có thể học vũ đạo thì nhất định là hiện tại tôi còn xinh đẹp hơn cô gấp trăm lần! Là do cô đoạt mất cuộc đời của tôi, cô tự hào cái gì chứ?"

Lê Thiên Thiên nhíu mày lại, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ kinh ngạc. Thì ra Lê Uyên vẫn luôn suy nghĩ như vậy sao? Thảo nào cô ta luôn bày ra dáng vẻ tràn đầy địch ý mỗi khi tiếp xúc với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!